Khu vực tranh tường.
Lâm Ngộ An quay đầu lại nhìn, thấy một bóng lưng tóc vàng đang rời đi, bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác lo lắng.
Người nhuộm tóc vàng có rất nhiều, không thể cứ bị ám ảnh tâm lý thế này mãi được, cậu lắc đầu, tiếp tục cầm bút chăm chỉ vẽ, đặt chuyện này ra sau đầu.
Hôm nay cậu phải hoàn thành bức tranh tường này, tối còn phải trở về gặp cháu trai của chủ khách sạn, tốt nhất là đêm khuya còn có thể dành thời gian livestream.
Hiện giờ chỉ còn 28 tiếng nữa là đến hạn đóng học phí, hôm qua cậu đã kiếm được 2.000 từ livestream, hôm nay hoàn thành tranh tường được 5.000, cộng thêm hơn 3.000 thu nhập từ việc livestream đến giờ, vẫn chỉ mới đạt được một nửa học phí.
Thời gian trôi qua, tình hình của cậu càng trở nên cấp bách.
Chẳng bao lâu sau, một vài nhân viên an ninh cao to vạm vỡ đi tới, tạo thành một vòng tròn xung quanh Lâm Ngộ An, ngăn cách đám đông ngày càng nhiều đang tụ tập.
Lão Triệu cuối cùng cũng trút được gánh nặng, quay về cầm quạt mo quạt liên tục, hận không thể để mình cũng hóa thành hơi nước mà bốc hơi đi.
“Trời ơi, nóng chết mất! Này Tiểu Từ, mang thêm hai chai Coca lạnh cho họa sĩ nổi tiếng của chúng ta đi!”
Cách đó trăm mét.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai liên tục ngoảnh lại, “Anh làm gì đấy? Đừng có bám theo tôi…”
Cậu ta vội vã bước đi, vừa nhìn ra sau vừa bắt đầu chạy, rồi tăng tốc bỏ chạy thục mạng!
Thế nhưng, cổ cậu ta đột nhiên bị giữ chặt, bị ai đó túm lấy cổ áo.
“Á…” Cậu ta định hét lớn cầu cứu, nhưng xung quanh chỉ lác đác vài người qua đường, tiếng hét cũng không thể vang xa.
Người phía sau một tay vòng qua vai, bịt miệng cậu ta lại, gần như kẹp chặt, kéo cậu ta vào con hẻm tối bên cạnh.
“Ưm… ưm!” Chàng trai cố gắng chống cự, nhưng bụng bất ngờ đau nhói!
Trong góc hẻm, vài tiếng nắm đấm nện vào da thịt vang lên, ban đầu còn có tiếng rêи ɾỉ đau đớn, nhưng dần dần, mọi thứ trở nên yên tĩnh đến chết chóc.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai ngã khuỵu xuống, co quắp trong góc tường như một con tôm, ôm bụng thở dốc một cách yếu ớt.
Trần Thạch cúi nhìn cậu ta, nhặt lấy chiếc điện thoại bị rơi bên cạnh, đập mạnh xuống đất!
Chiếc điện thoại văng xuống mặt đường đá xanh, rồi bật lên va vào tường, màn hình vỡ tan, hoàn toàn tối đen.
Ánh mắt Trần Thạch lạnh lùng xen lẫn sự hung bạo, như đã đến cực hạn, bất chợt nhìn về phía bức tranh tường, chiếc bút chiến thuật trong tay kêu răng rắc.
Hắn đột nhiên khựng lại.
— Lâm Ngộ An không thấy đâu, lại không thấy nữa!
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy bóng dáng gầy gò đang bước đi một mình trên con đường nhỏ khác.
Ánh mắt Trần Thạch lóe lên tia sáng, như một con thú đói tham lam, lập tức đuổi theo.
Nhà vệ sinh của khu phố đặc sắc khá cũ kỹ.
Lâm Ngộ An rửa tay thật nhanh, tháo khẩu trang, tạt nước lạnh lên mặt, cổ và cánh tay, rồi cả áo thun.
Mát quá…
Cậu không muốn rời đi năm phút rồi lại phải tắt livestream mở lại, bây giờ điện thoại vẫn đang livestream tại chỗ cũ, cậu phải nhanh chóng quay về.
Cậu lắc đầu, đeo khẩu trang vào, bỗng nghe thấy giọng nói trầm khàn sau lưng.
“Lâm Ngộ An, lâu quá không gặp.”
Giọng nói có chút quen thuộc, toàn thân Lâm Ngộ An lạnh toát.
Trong gương phản chiếu một người tóc vàng, mắt hẹp dài, mặc áo ba lỗ trắng, trên quần bò loang lổ vết bẩn mờ ảo—hình như là vết máu.
Lâm Ngộ An sững lại một lúc, hàng loạt ký ức kinh hoàng ùa về.
Cậu đã từng trải qua một thời kỳ tăm tối, cũng chính vào lúc đó, một linh hồn mơ hồ khác ngày càng rõ rệt, bắt đầu dẫn dắt cậu chạy trốn, giúp cậu vượt qua đủ loại áp lực và nỗi sợ hãi.
Sự kinh hoàng và ngột ngạt bắt đầu xâm chiếm thần kinh của Lâm Ngộ An, cậu run rẩy không tự chủ.