Niên Dư gắng sức điều khiển cơ thể mình, cuộn tròn lại rồi lần mò đến nơi vốn là vị trí của “ngón chân”, dưới lòng bàn tay cô, “ngón chân” ấy đã bị thay thế bằng thứ gì đó nhầy nhụa, có cảm giác sền sệt như da cá.
Vậy rốt cuộc bây giờ cô là gì?
Đầu óc Niên Dư có chút hỗn loạn, mơ hồ nghĩ đến một từ…
“Người cá?”
Khi nhận thức ấy vừa lóe lên, cô cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể mình dường như mạnh mẽ hơn, chất nhầy dưới tay càng giống hệt trong tưởng tượng của cô về đuôi cá. Thậm chí, cô có thể xác định chắc chắn rằng mình đã mọc một cái đuôi cá.
Vậy là, bây giờ cô đã trở thành một người cá bị nhốt trong một chiếc bể?
Cô chạm lên mặt mình, chắc chắn rằng đầu và tay vẫn còn đó, nhưng l*иg ngực đã bị phủ kín bởi lớp vảy cứng rắn, phần dưới eo đã trở thành một chiếc đuôi cá dài.
Niên Dư ước lượng chiều dài của đuôi, đoán chừng khoảng hai mét, cô nhất thời không biết nên vui vì mình đột ngột cao đến hơn hai mét, hay buồn vì cơ thể mình bỗng nhiên biến đổi lớn đến thế.
Sau khi xác định được thân phận của mình, Niên Dư bắt đầu suy nghĩ về hoàn cảnh trước mắt.
Là một người cá bị nhốt trong bể nước, không nghi ngờ gì, cô đã bị con người bắt giữ, có lẽ tiếp theo sẽ là cảnh cô bị đưa vào phòng thí nghiệm để giải phẫu nghiên cứu.
Muốn thoát khỏi số phận bị giải phẫu, Niên Dư bắt buộc phải thoát ra khỏi đây.
Cô áp tay lên tấm kính lạnh lẽo, kề tai lên tường, chăm chú lắng nghe những âm thanh bên ngoài bể qua lớp thiết bị dày cộm.
Dòng nước xao động nhẹ, bên ngoài bể dường như vang lên tiếng kim loại va chạm. Âm thanh ấy tuy nhỏ nhưng dưới khả năng thính giác của cô, nó ngày càng rõ rệt, mà khả năng cảm nhận của cô dường như cũng đang không ngừng lan tràn, đến khi cô không thể cưỡng lại được mà mở to mắt. Đôi đồng tử sắc nhọn đột ngột co lại.
Cô đã nhìn thấy.
Cô nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài bể nước, từng con sói lao vào điên cuồng cắn xé, phá nát hàng rào bảo vệ của đoàn xe, răng nanh nghiến vào da thịt con người.
Cô còn thấy con người nổ súng bắn hạ từng con sói, nhưng chỉ sau một thoáng ngắn ngủi, chúng lại đứng dậy, như những xác sống gào thét rồi lao tới gần hơn.
“Rút lui! Rút lui! Mau rút lui!”
Có ai đó hét lên: “Rút nhanh!”
“Đừng để chúng đến gần đoàn xe! Nhanh lên! Rút lui trước!”
Đoàn xe bị xé toạc thành từng mảnh tiếp tục khởi động lần nữa. Lúc này, Niên Dư đã thấy vị trí của chiếc xe mình đang ở, cũng như nhìn thấy khung cảnh xung quanh.
Hoang vu, lạnh lẽo, nơi này chỉ toàn là những công trình bỏ hoang từ lâu, rác rưởi hư mục rải rác khắp nơi. Trên mặt đất gập ghềnh rung chuyển, bầu trời là ánh trăng quạnh quẽ, phủ trùm lên cảnh hoang tàn đổ nát.
Cô thấy đoàn xe, thấy chiếc xe tải lớn được bao bọc trong đội hình, mà không nghi ngờ gì nữa, nơi cô đang bị giam giữ chính là trong chiếc xe tải đó.
Niên Dư quan sát xung quanh, nhìn những con sói ùn ùn kéo đến, vượt qua đám sói ấy, ánh mắt cô bỗng chốc tập trung vào con sói đầu đàn khổng lồ đang dần lộ diện từ sau bầy, nhìn thấy rõ những phần thân thể thối rữa trên mình nó…
Cô giật mình, rồi lại hoảng sợ.
Nó bị thương nặng đến vậy, thế mà vẫn còn sống!?
Còn đang thắc mắc, con sói đó dường như đã phát hiện ra điều gì, đôi mắt tham lam chợt nhìn về phía Niên Dư. Nó thở hổn hển, nâng bốn chân sải bước về phía trước, tốc độ ngày càng nhanh, ngày càng nhanh, rồi đột ngột nhảy vọt lên, hạ mạnh xuống nóc xe!
Mục tiêu của nó là cô.
Niên Dư nhìn con sói nhảy lên nóc xe, từng bước tiến gần hơn đến thùng xe nơi cô đang bị nhốt, sắc mặt dần tối sầm.
Phía trước có đoàn xe chuẩn bị đưa cô đi, phía sau là lũ sói muốn ăn thịt cá.
Tuyệt thật.
Một kẻ xuyên không như mình, đúng là vừa đến đã mở màn cấp độ địa ngục.