Vật Ô Nhiễm Lại Là Người Cá

Chương 2

Tài xế già nói: “Chính vì đặc biệt nên hôm nay đoàn xe không được nghỉ ngơi, bắt buộc phải kịp giao nó cho nhà tù Sofiero trước sáu giờ sáng mai.”

“Vậy chẳng phải đêm nay lại không được ngủ nữa à?”

Ánh mắt Josh đăm đăm: “Ôi trời…”

“Đã hai ngày hai đêm tôi chưa được chợp mắt rồi!”

“Tôi còn thảm hơn đây, thiếu ngủ hai ngày ba đêm rồi này!”

Tài xế già trợn mắt, định nói thêm gì đó thì bất chợt nhìn thấy trong gương chiếu hậu có ánh sáng xanh lục âm u như một đôi mắt quỷ dị, âm trầm ẩn hiện trong bóng tối.

Ông đột nhiên nhận ra điều gì.

“Có thú biến dị.”

Sắc mặt ông tối lại, lập tức ngắt lời hai đồng nghiệp trong xe, nhấn vào thiết bị liên lạc bên tai thông báo cho các thành viên khác trong đoàn xe.

Chiếc xe của tài xế già Ella là xe trung tâm, một chiếc xe tải địa hình khổng lồ dùng để chở vật ô nhiễm, xung quanh xe tải là đoàn xe hộ vệ nhỏ hơn.

Nghe thấy có thú biến dị xuất hiện, đoàn xe lập tức phân ra hai chiếc lui lại, giương súng sẵn sàng khai hỏa. Họ trang bị đầy đủ, với kính nhìn đêm có thể nhìn rõ hình dáng của thú biến dị ẩn nấp trong bóng tối…

“Là bầy sói.”

Tay bắn tỉa cau mày, nhấn vào thiết bị liên lạc bên tai, nói: “Hơn nữa số lượng không ít, phiền phức rồi.”

Lời vừa dứt, trong thiết bị liên lạc vang lên tiếng của người khác: “Tổng cộng bao nhiêu con?”

“Chỉ tính sơ cũng hơn mười con.”

Anh ta nói: “Nhưng… Tôi có cảm giác còn nhiều hơn thế… Má ơi?!”

Tay bắn tỉa hốt hoảng nhìn thấy bóng dáng khổng lồ xuất hiện từ trong bầy sói, đầu sói to lớn đến mức gần bằng tòa nhà hai tầng, đôi mắt đỏ ngầu của nó lấp lóe ánh sáng lạnh trong đêm, mà trên thân thể khổng lồ ấy, anh ta nhìn thấy những vết thương mục nát loang lổ, lộ cả xương trắng ghê rợn, như thể chó dữ bò lên từ địa ngục.

Dưới lớp lông thưa thớt, da thịt mưng mủ phân hủy, từng khối u đỏ tươi như máu…

“Vật ô nhiễm.”

Tay bắn tỉa kinh tởm đến mức chóng mặt, dường như anh ta còn nhìn thấy từ những khối u thịt mọc ra những khuôn mặt vặn vẹo, như tiếng than khóc gào thét của quỷ dữ vang vọng đầy quái đản và hoang đường.

“Con sói đầu đàn của chúng…”

“Là một vật ô nhiễm.”

“Rầm!”

Trong cơn chấn động dữ dội, Niên Dư chậm rãi tỉnh lại từ cơn hôn mê. Cô không thể nhìn thấy ánh sáng hay màu sắc, cũng không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, nhưng cô mơ hồ nhận ra vị trí mình đang ở… Một khoang đặc biệt nằm ngang trong thùng xe, bị khóa chặt, bên trong khoang ngập tràn nước biển ẩm ướt, chật chội và lạnh lẽo.

Cô bị nhốt lại.

Ý thức được điều này, Niên Dư nhíu mày.

Cô nhớ rất rõ, trước đó mình vẫn còn đang chơi game.

Nghề chính của cô là streamer về game, nhờ kỹ năng xuất sắc và biết tận dụng lợi thế bản thân, cô đã đứng đầu bảng xếp hạng streamer game trên một nền tảng. Để cảm ơn người hâm mộ đã luôn ủng hộ mình, cô đặc biệt chọn một trò chơi do fan đề xuất để livestream.

Trước khi hôn mê, cô còn loáng thoáng nhớ được một số tình tiết trong game, ví dụ như nhiệm vụ cứu rỗi thế giới?

Xin lỗi vì cô chỉ nhớ được bấy nhiêu, bởi Niên Dư rõ ràng cảm thấy trí nhớ của mình bất thường, cô biết mình là ai nhưng không thể kiểm soát cơ thể mình, biết mình đến từ đâu nhưng ký ức như những mảnh giấy vụn tung bay giữa không trung, không tài nào phân biệt.

Quan trọng hơn cả, cô cảm nhận rõ ràng ý thức của mình đang suy yếu.

“… Ùng ục.”

Cô há miệng, nhưng trong làn nước biển nhân tạo này chỉ có những bọt khí trôi nổi thoát ra.

Có vẻ mình không còn là con người nữa.