Tô Quyến cảm giác không khí có chút biến hóa kỳ lạ, lặng lẽ nhìn chung quanh, nhìn thấy mỗi người sắc mặt đều nghiêm túc.
[Tại sao không ai nói chuyện, trông mọi người đều rất nghiêm túc.]
[Nhìn bọn họ đều trông không được vui. Có phải vì tình hình thiên tai ở phía nam không?]
Nhớ đến những gì trải qua ở kiếp trước, vào thời điểm này ở phía Nam có lũ lụt, khiến rất nhiều người chết và bị thương. Các đồng ruộng và cửa hàng đều bị ngập lụt, dịch bệnh càng trở nên nghiêm trọng hơn.
[Ôi, đáng thương cho những nạn dân. Lương thực mà họ cực cực khổ khổ chờ đợi sắp bị bọn cướp đáng chết đoạt đi mất tại núi Hắc Cẩu, hàng nghìn nạn dân không thể đợi được đến lương thực và tiền cứu trợ thiên tai chỉ có thể chết đói. Thật đáng thương!]
Sắc mặt của hoàng đế và Kính Vương đột nhiên thay đổi. Lương thực cứu trợ thiên tai là chuyện lớn, liên quan đến sống chết của rất nhiều người.
Tống Thiên Phàm thừa cơ hội đổi chủ đề: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương bên kia còn chưa qua thỉnh an.”
Hoàng đế gật đầu, cho phép hai người rời đi trước.
Tống Thiên Phàm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã sớm mồ hôi lạnh đầm đìa.
Sau khi Tô Quyến rời đi, hoàng đế lập tức soạn thảo chỉ lệnh, lệnh cho tướng quân đến núi Hắc Cẩu để nhanh chóng trấn áp bọn cướp, sau đó cùng với đội hộ tống lương thực và tiền cứu trợ thiên tai đi cứu trợ nạn dân.
Hoàng đế cau mày và lưỡng lự.
Thế tử phi có thể nhìn thấu chuyện thế sự là điều tốt cho dân chúng và triều đình, nhưng tiếng lòng của nàng lại không thể khống chế, về sau chỉ sợ sẽ bại lộ thêm nhiều bí mật của người khác, trong đó có chính mình, hoàng đế.
Nhưng nếu hôm nay không có nàng thì có bao nhiêu nạn dân phải chịu khổ bởi vì bọn cướp ở núi Hắc Cẩu.
Quan trọng là ông rất để ý đến kẻ không có đầu óc mà Tô Quyến nói, cuối cùng còn được phong làm thái tử rốt cuộc là ai, và tại sao hắn lại làm cho thiên hạ đại loạn.
Mãi suy nghĩ, hoàng đế vuốt râu, quyết định vẫn nên giữ lại Tô Quyến.
Chỉ cần có lợi cho giang sơn xã tắc thì những việc khác có ý nghĩa gì?
Ông là một minh quân, chắc chắn không thể làm những việc ngu ngốc của một hôn quân, khiến cho người đời lên án.
Kính vương cẩn thận quan sát phản ứng của hoàng đế, thấy hoàng đế đã từ bỏ ý định gϊếŧ người mới thở phào nhẹ nhõm.
Con dâu vừa mới vào cửa thì đã chết, truyền ra ngoài không biết sẽ bị đồn đãi khó nghe thế nào?
Khi trở về nhà, Kính vương nhìn thấy vợ mình đang ngồi ở đại sảnh, túi tiền trên bàn trông rất quen thuộc, trong lòng chợt cảm thấy khủng hoảng.
Kính Vương nhìn thấy khuôn mặt u ám của phu nhân, cái chân đang chuẩn bị bước vào đại sảnh lập tức rút lại, quay người chạy nhanh ra ngoài.
Nó đã bị giấu kín mấy năm mà không bị phát hiện, vậy tại sao hôm nay lại bị phát hiện?
Thật sự là gặp quỷ!
Buổi tối cả nhà “hòa thuận vui vẻ” dùng bữa.
Sắc mặt Kính vương phi vẫn u ám, còn Kính vương thì đầy vẻ chột dạ và nịnh nọt.
Tống Thiên Phàm đang ăn cơm, ánh mắt không dấu vết rơi vào người vợ vẫn luôn im lặng của mình.
Bên cạnh hắn, Nhị công tử Tống Thiên Hàng thỉnh thoảng đỡ eo, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng gì đó.
Tô Quyến vừa ăn cơm, vừa buồn bực thắc mắc: “Vương phủ ăn cơm có quy định không được nói chuyện sao?”]
[Tại sao ta lại cảm thấy có gì không ổn với cha mẹ chồng?]
Sắc mặt Kính vương nhất thời trở nên khó coi, ngươi đừng nói nữa!
[Có phải bởi vì mẹ chồng đã phát hiện ra số tiền cất giấu để đi uống rượu không?]
Kinh Vương nổi đầy gân xanh trên trán, hai tay nắm chặt đôi đũa, cảm thấy vứt hết mặt mũi.
Tống Thiên Hàng trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Kính vương: Thật không ngờ phụ thân hắn ngày thường ra vẻ nghiêm túc lại lén lút giấu giếm tiền riêng, còn nói dối để đi ra ngoài uống rượu!
Kính vương phi hừ lạnh một tiếng.
Kính vương người run run, vội vàng gắp rau cho vợ: “Vương phi, hôm nay món này tươi mới, ngươi mau ăn thử.”
Kính vương phi cười lạnh một tiếng, cũng không nhúc nhích một ngụm.
Tô Quyến thấy vậy lắc đầu nói: "Cha chồng chỉ sợ tối nay phải ở lại thư phòng. Ôi, thật đáng thương."]
Tống Thiên Phàm ở một bên nhìn Tô Quyến, nếu nữ nhân này dám phá hỏng chuyện đại sự của hắn, cho dù hoàng đế có bảo vệ nàng, hắn nhất định cũng phải diệt trừ nàng.
So sánh lên, hắn càng cảm thấy Lưu Diệu Thanh, con gái của Trung Thư Lệnh, dịu dàng động lòng người.
Nhất thời càng thêm ghét bỏ nữ nhân trước mặt mình.
Tô Quyên tựa hồ cũng cảm nhận được, liếc nhìn hắn, không hề bỏ sót sự chán ghét trong mắt hắn, nàng chợt nhớ ra lần trước khởi động lại, Tống Thiến Phàm luôn lợi dụng Lưu Diệu Thanh để hạ thấp nàng.
Nàng cầm đũa lên, cẩn thận gắp một miếng thịt béo ngậy, đặt vào bát Tống Thiên Phàm, cười ngọt ngào, có chút nịnh nọt, nhẹ giọng nói: “Phu quân, ngươi ăn đi.”
Tống Thiên Phàm mím chặt đôi môi mỏng, nữ nhân này còn không tính quá ngu ngốc, biết cách lấy lòng chính mình, nhưng cũng thật không biết nhìn, không biết chọn miếng nào nhiều thịt.
Giây tiếp theo, tiếng lòng của Tô Quyến vang lên, [Ta biết ngươi ghét thịt mỡ cho nên ta đã chọn miếng thịt nhiều mỡ nhất cho ngươi. Trên đời này còn có người vợ nào chu đáo được như ta?]
Kính Vương suýt chút nữa sặc nước miếng. Trên đời thật sự không có người vợ nào ân cần bằng con dâu của mình.
Trên bàn ăn, mọi người đều im lặng, đều nhìn về phía Tống Thiên Phàm, người đang có vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Tống Thiên Phàm nắm chặt đũa, vẻ mặt chịu đựng.
Tô Quyến sợ không đủ cách ứng hắn nên nàng gắp thêm một miếng nữa bỏ vào bát hắn, rụt rè hỏi: "Phu quân, tại sao ngươi không ăn, là do đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?"
Tống Thiên Phàm bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Tô Quyến, nhìn kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của nàng, nữ nhân này không tham gia gánh hát đúng là đáng tiếc!
[Ngươi đang ghét bỏ đi?]
[Chậc, Tống Thiên Phàm cũng giống như cục thịt mỡ này, dầu mỡ mà không biết, còn ảo tưởng rằng mình rất tuấn tú khiến mọi người yêu thích?]
[Phi phi phi, ta làm sao lại có thể so sánh Tống Thiên Phàm với thịt mỡ? Con heo còn hy sinh bản thân để thỏa mãn ham muốn ăn uống của con người, vĩ đại như vậy, Tống Thiên Phàm làm sao xứng đáng so với nó?]
Đối mặt với đĩa thịt trên bàn, Tô Quyến thành kính ăn năn: [Tội lỗi, tội lỗi]
"Phốc!" Tống Thiên Hàng nhịn không được bật cười, phun ra cả một ngụm cơm.
Tống Thiên Phàm sắc mặt âm trầm ngồi đối diện hắn, người hầu bên cạnh sợ hãi vội vàng lấy khăn tay cho hắn lau.
“Cạch” một tiếng, Tống Thiên Phàm bẻ chiếc đũa thành hai mảnh, sắc mặt đen như đáy nồi.
[Tống Thiên Hàng này thảm chắc rồi. Với tính tình hung bạo của Tống Thiên Phàm, hắn ta nhất định sẽ bị chém thành từng mảnh!]
Tiếng nói vui sướиɠ khi người gặp họa của Tô Quyến khiến Tống Thiên Phàm phải đè nén cơn tức giận trong lòng, tỏ ra bình tĩnh.
Nữ nhân này.
Không biết sống chết!
Tống Thiên Hàng biết đã xông đại họa, không dám cười nữa, hắn kỳ thực rất sợ hãi người đại ca này, đại ca tính tình thất thường, rất dễ nổi nóng .
Tống Thiên Phàm gần như muốn nổi điên với từng câu nói của Tô Quyến, hắn mắc chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, căn bản không nhịn được: "Cha, mẹ, con trai đã ăn no, đi trước một bước."
Hắn vừa rời đi, Tống Thiên Hàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Người hầu dọn đồ ăn trên bàn xuống, rồi vội vàng yêu cầu nhà bếp mang đồ mới vào.
Tống Thiên Phàm vừa rời đi, Kính vương sợ con dâu lại nhắm vào mình nên không thể ngồi yên: “Ta còn có việc phải xử lý, các ngươi cứ việc ăn trước đi."
Hắn vừa nói xong liền đứng dậy, bàn chân di chuyển nhanh hơn bao giờ hết, giống như có thứ không sạch sẽ đang đuổi theo phía sau.
Kính vương phi hừ lạnh một tiếng.
Tống Thiên Hàng không bị Tống Thiên Phàm trách cứ, thở phào nhẹ nhõm vì trốn thoát được một kiếp.
Tô Quyến nhìn hắn đầy thông cảm.
[Tống Thiên Hàng hình như bị thương không nhẹ ở thắt lưng, cho nên hôm nay mới không đi Xuân Hương Lâu.]
Kính vương phi sắc mặt chúa tối sầm, đưa mắt nhìn về phía con trai út, Xuân Hương Lâu?
[Tối hôm qua hắn lăn qua lăn lại với cô nương ở Xuân Hương Lâu, thắt lưng đều bị thương, hôm nay thiếu chút nữa không thể xuống giường. Bây giờ hắn còn phải giả vờ như không có chuyện gì, cũng rất không dễ dàng nha.]
[ Hiện tại mọi người trong Xuân Hương Lâu đều cười nhạo hắn không được, sợ là về sau hắn cũng không dám đến đó nữa.]
[Tuổi còn trẻ mà lại không được, khó trách về sau hắn tới tuổi thành thân mà lại chậm chạp không nói chuyện lấy vợ, chính là sợ những cô nương khác sẽ ghét bỏ hắn. Thật là đáng thương.]
Tống Thiên Hàng cả khuôn mặt đều đen, cái gì không được! ?
Kính vương phi cũng ngây ngẩn cả người.