Sau Khi Bại Lộ Tiếng Lòng, Ta Khiến Bạo Quân Phải Khóc Lóc

Chương 2: Tống Thiên Phàm Không Được Chút Nào

Lòng tự tin của Tô Quyến hoàn toàn bị đả kích, mặc kệ nàng cố gắng ra sao thì kết cục cuối cùng vẫn là thiên hạ đại loạn.

Nàng mất đi sự nhiệt tình lúc ban đầu, nằm trên giường như một con cá mặn, cảm thấy đường về nhà vô vọng.

Mặc kệ đi, ai muốn làm gì thì làm. Dù sao thì hệ thống đã về trời rồi. Làm cá mặn ở đây ít nhất không phải tăng ca, cũng không phải lo chuyện ăn uống.

Cùng lắm thì tích trữ một số tiền, rồi bí mật bỏ trốn, ẩn núp trong núi rừng và sống cuộc sống nhàn nhã của người xưa.

Sống ở đâu không phải là sống?

So với chuyện "làm việc chăm chỉ mỗi ngày và lo lắng cho mạng chó của mình" chẳng lẽ không hương hơn sao?

Sáng sớm hôm sau, Tô Quyến nhận tách trà từ tay nha hoàn, bưng trà cho mẹ chồng là Kính vương phi.

“Con dâu kính trà cho mẹ chồng.”

Kính vương phi mỉm cười nhìn Tô Quyến, Tô Quyến hiện tại có dáng vẻ rất đoan trang và hiểu chuyện. Bà cầm tách trà, nhấp một ngụm rồi kéo Tô Quyến ngồi xuống bên cạnh.

"Tối qua con ngủ có ngon không?"

Tô Quyến xấu hổ cười, cụp mắt xuống, giả vờ ngượng ngùng, “Thưa mẹ chồng, con dâu ngủ rất ngon.”

Kính vương phi rất hài lòng, tuy rằng cuộc hôn nhân này là do hoàng thượng cưỡng ép Kính Vương, nhưng ưu điểm là con dâu ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dung mạo cũng không kém gì Lưu Diệu Thanh.

“Tối hôm qua có mệt không?” Kính vương phi mỉm cười thử hỏi.

Tô Quyến ngượng ngùng lắc đầu: “Con dâu không mệt.”

[Có chuyện gì để mệt? Tống Thiên Phàm không được chút nào. Có gì mà mệt mỏi?]

Kính vương phi như bị sét đánh, ánh mắt rơi vào người con dâu, người trước mặt bà còn chưa mở miệng: "?!"

Con dâu ngoan ngoãn nhìn bà.

Con trai, con không được sao? !

Cánh tay đang nắm lấy tay Tô Quyến cũng trở nên cứng ngắc. Một giây tiếp theo, nghe thấy tiếng kêu nghi hoặc của Tô Quyến: "Mẹ chồng?"

[Mẹ chồng bị sao vậy? Chẳng lẽ biết cha chồng giấu tiền dưới gầm ghế trong thư phòng, đêm nay còn muốn lén ra ngoài uống rượu, cho nên tâm tình bây giờ không tốt?]

Sắc mặt Kính vương phi tối sầm, chồng nàng mỗi lần về muộn đều nói buổi tối có chuyện muốn bàn bạc với đồng liêu, khi trở về toàn thân đầy mùi rượu, vừa hỏi thì nói là do đồng liêu mời hắn, từ chối thì không tốt cho lắm.

Chồng nàng trong triều rõ ràng không có mối quan hệ tốt với các đồng liêu, đáng lý không nên có nhiều người mời hắn ăn cơm.

Không ngờ lại lén lút giấu tiền để chạy đi uống rượu, còn nói dối là do đồng liêu mời khách?

Kính vương phi rất tức giận, lại không tốt biểu hiện ra ngoài, lôi kéo Tô Quyến dặn dò vài câu, khiến nàng chú ý hơn khi tiến cung, ít nhất lời nói và việc làm đừng để xảy ra sai lầm nào.

Tô Quyến ghi nhớ hết tất cả, nhẹ nhàng trả lời: “Con dâu nhất định sẽ ít nói.”

Nàng, Tô Quyến, từ trước đến nay vốn là người sống nội tâm, rất ít khi nói chuyện.

Trước nay chưa từng được khen ngợi trực tiếp như vậy, Kính vương phi mặt nóng lên, mỉm cười nói: "Ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích ngươi, ngươi là người thành thật."

Nói xong, Kính vương phi vội vàng đứng dậy đi về thư phòng làm việc của Kính Vương, sau khi kiểm tra thì phát hiện tiền riêng của chồng mình được giấu dưới gầm ghế trong phòng làm việc!

...…

Lúc này, Tô Quyến cùng Tống Thiên Phàm tiến vào hoàng cung để tạ ơn hoàng thượng.

Khi nhìn thấy hoàng thượng, Kính Vương cũng ở đó.

Tô Quyến lặng lẽ ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc nhìn thoáng qua.

Trước đây bận làm chính sự không để ý kỹ những người quen này, bây giờ nhìn kỹ hơn thì phát hiện lão hoàng đế và Kính vương kỳ thực rất giống nhau, nét mặt và khí chất đều nổi bật.

[Nghe nói khi lão hoàng đế còn trẻ, đã mê hoặc hàng ngàn cô nương trong kinh thành. Nhiều cô nương háo hức vào cung dự tiệc chỉ để được nhìn thấy hoàng đế.]

Ánh mắt của hoàng đế rơi vào Tô Quyến, dung mạo của thiên tử, há lại cho phép nàng nhìn thẳng?

"Thế tử phi, ngươi tiến lên."

Hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng, hơi duỗi thẳng lưng, ngươi đã muốn nhìn, ta cho phép ngươi lại gần nhìn xem.

Kính Vương mặt không thay đổi.

Tống Thiên Phàm liếc nhìn Tô Quyến, trong lòng cười lạnh: Miệng lưỡi chỉ giỏi nịnh nọt.

Tô Quyến ngoan ngoãn bước tới, bởi vì ở gần hơn nên nhìn kỹ hơn, trong lòng thở dài, [“Đáng tiếc, đã hơn sáu mươi rồi, không những có nếp nhăn mà đầu tóc còn bạc trắng.”]

Nụ cười của hoàng đế dần dần nhạt đi: "....."

Kính vương mặt vẫn không đổi sắc như cũ, nhưng Tống Thiên Phàm bên cạnh lại thoáng thấy lạnh sống lưng.

Tô Quyến không thể che giấu tiếng lòng của mình, thực sự là tự đi chịu chết.

[Đã một bó tuổi rồi, tại sao còn sức để đi tuyển tú?]

[Tô mỹ nhân mà ông ta đặc biệt yêu thích cũng thật đáng thương. Nàng ấy chỉ mới mười tám tuổi thôi, ông ta đã chừng này tuổi còn gây sức ép lên nàng ấy?]

[Như vậy so sánh với nhau, Kính vương trong đẹp hơn, một chút cũng không thấy già.]

Hoàng đế trên trán nổi lên gân xanh. Thế tử phi này thật sự không có phép tắc!

Kính Vương đối mặt với ánh mắt của hoàng đế, cúi người xuống, trán đổ mồ hôi.

"Tô Quyến sở hữu một loại thần khí, có thể thấy rõ chuyện trong thiên hạ". Điều này đã được phát hiện cách đây vài tháng trong bữa tiệc mừng thọ lần thứ 70 của một lão phu nhân ở Phủ Hưng Yên. Hôm đó hoàng đế tâm huyết dâng trào đi tham dự yến hội mới phát hiện ra.

Tô Quyến và Biểu cô nương của Phủ Hưng Yên là bạn thân, Tô Quyến đương nhiên được mời tham dự bữa tiệc.

Đó cũng là lần đầu tiên Tô Quyến bại lộ tiếng lòng, khiến hoàng đế phát hiện ra nội thị bên người đang lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân. Ông lần theo manh mối và phát hiện ra có hai, ba quan viên liên quan đến tham nhũng, còn là một số tiền rất lớn.

Sau đó, lại nghe nàng lần lượt vạch trần bí mật của nhiều người, nhưng hoàng đế đã ra lệnh, không ai dám vạch trần việc này.

Trong mấy tháng qua, họ cũng đã tìm ra một số quy luật. Không phải ai cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Quyến. Hiện tại, chỉ những người có gia thế hiển hách, những người có liên quan đến hoàng tộc hoặc những người có quan hệ huyết thống với Tô Quyến mới có thể nghe được, còn những người hầu, cung nữ, thái giám và thị vệ thì tuyệt đối không thể nghe thấy.

Nhiều năm như vậy, hoàng đế chậm chạp không có người kế vị, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, có rất nhiều người sinh ra tâm tư khác.

Ông cũng muốn dùng Tô Quyến để xem các thần tử tốt của mình là người hay quỷ nên đã gả nàng vào Kính Vương phủ, để cho Kính Vương làm tai mắt của mình.

Ông rất tin tưởng người đệ đệ này tuyệt đối sẽ không có ý định mưu phản.

Nhưng trong mấy tháng qua, Tô Quyến lại không hề lộ ra chuyện tình đứng đắn.

Hoàng đế nhíu mày, trong mắt hiện lên sát ý. Nữ tử này luôn dò xét bí mật của người khác, tai họa vô cùng, không nên lưu lại nàng.

Tống Thiên Phàm vốn là người rất tinh mắt, đã nhận ra hoàng đế có ý định gϊếŧ người.

[Tuy rằng lão hoàng đế đã già nhưng chỉ từ việc ông ta chấp nhận lời khuyên và trọng dụng người tài, có thể thấy ông là một vị vua sáng suốt, tận tụy vì nước, một người minh quân biết lo cho dân!]

Hoàng đế khóe miệng hơi nhếch lên, lông mày hơi nhướng lên, tuy rằng dò xét bí mật của người khác không tốt, nhưng thế tử phi này không biết người khác có thể nghe được tiếng lòng của mình, có thể hiểu được, nếu bởi vì vậy mà ban tội chết cho nàng, sẽ làm tổn hại đến cái danh "minh quân" của ông.

[Đáng tiếc, dù sao ông ta thật sự đã già, ánh mắt không tốt, khó tránh khỏi nhận người không rõ, coi trọng một kẻ không có đầu óc, ngược lại muốn phong hắn làm thái tử. Ngược lại khiến cho thiên hạ về sau đại loạn.]

[Tại sao ông ta lại có thể coi trọng một người không có đầu óc chứ?]

Hoàng đế sửng sốt, phong làm thái tử?

Ông đang khảo sát một số con cái hoàng tộc, nhưng ông vẫn chưa đưa ra tính toán cuối cùng. Kẻ không có đầu óc trong miệng Tô Quyến là ai?

Tô Quyến này tại sao không nói cho hết chứ? ? ?

Tống Thiên Phàm sắc mặt bình tĩnh, tim đập nhanh và nặng nề, hắn đương nhiên biết kẻ không có đầu óc trong miệng Tô Quyến chính là hắn.

Lòng bàn tay của hắn đổ đầy mồ hôi, sợ Tô Quyến tiết lộ thêm điều gì, mặt khác, hắn lại cảm thấy thật vớ vẩn, tại sao phong hắn làm thái tử sẽ khiến thiên hạ đại loạn?