Hôm qua hắn không mua được bánh trôi thanh đoàn, hôm nay mà không mua được nữa thì sẽ thèm chết mất.
Phùng Uyên thấy lạ, cha của Hà Nhiên là quan tứ phẩm, thứ gì ngon mà chưa được ăn, sao lại mê mẩn một quán ăn nhỏ thế này? Hắn chỉ nghĩ Hà Nhiên đang khách sáo.
"Huynh đừng từ chối nữa, đi thôi, ta mời."
Phùng Uyên kéo tay Hà Nhiên, nhiệt tình mời mọc, Hà Nhiên liên tục xua tay: "Phùng huynh, ta thật sự không đi, hôm nay ta chỉ muốn ăn bánh trôi thanh đoàn của Ôn nương tử."
May quá, suýt chút nữa bị hắn kéo ra khỏi hàng, sắp đến lượt hắn rồi, thật đáng tiếc.
Bên cạnh có người cười nhạo: "Ồ, hóa ra người của Quốc Tử Giám cũng đến xếp hàng à, cứ tưởng ghê gớm lắm chứ."
"Không nên bán cho người của Quốc Tử Giám, hừ."
Hà Nhiên vẻ mặt vừa xấu hổ vừa lúng túng, hắn chỉ là muốn mua đồ ăn thôi mà, người nói lời khó nghe đâu phải hắn.
Phùng Uyên nghe thấy những lời đó thì nổi cơn tam bành, bánh trôi thanh đoàn nghe chỉ là một loại bánh điểm tâm, sao có thể ngon hơn mứt quả của Phàn Lâu?
Hắn bèn sải bước đến đầu hàng.
Ôn Trọng Hạ chỉ khẽ liếc mắt nhìn Phùng Uyên, rồi lại mỉm cười hỏi vị khách trước mặt: "Ngươi muốn hai cái nhân đậu đỏ, hai cái nhân măng đúng không?"
Học trò đáp: "Đúng vậy."
Phùng Uyên cảm thấy mình bị coi nhẹ, hắn nhìn những chiếc bánh màu xanh biếc trong xửng hấp, thứ này cũng có thể được coi là bảo bối sao?
Hắn phải nếm thử xem mùi vị thế nào.
Phùng Uyên khoanh tay, hất hàm: "Này, cho ta hai cái bánh trôi thanh đoàn."
"Khách quan, muốn mua thì xin hãy xếp hàng." Ôn Trọng Hạ vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám học trò bắt đầu xì xào bàn tán:
"Đúng vậy, ra phía sau xếp hàng đi."
"Cớ gì mà chen hàng, dù là người của Quốc Tử Giám cũng không được."
Phùng Uyên nghe thấy tiếng cười nhạo, cảm thấy mất mặt, phẩy tay mạnh: "Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì?"
Hắn từ trong tay áo lấy ra túi tiền, ném cả lên bàn, phát ra tiếng "cộp".
"Không phải chỉ là tiền thôi sao, chừng này đủ chưa, bánh trôi thanh đoàn, ta mua hết."
Hắn muốn cho đám người này không ai được ăn.
Hiện trường nhất thời im lặng.
Tụ Tú lo lắng ghé vào tai em chồng nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ?"
Nàng bây giờ gặp những người làm quan là sợ, tên tiểu tử này tuy chỉ là học trò, nhưng cha hắn có lai lịch lớn.
Ôn Trọng Hạ ra hiệu cho nàng đừng sợ, thần sắc tự nhiên tiếp tục gói bánh trôi.
"Vị khách quan này lần đầu đến đây, có lẽ còn chưa biết, bánh trôi của ta mỗi người mỗi lần chỉ được mua bốn cái, muốn mua thì xin xếp hàng."
Sự cứng rắn của Ôn Trọng Hạ lại khiến đám học trò sôi sục, nhao nhao tán thưởng.
Phùng Uyên thực sự không ngờ người con gái yếu đuối này lại không nể mặt hắn như vậy, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi, nữ nhân này không biết điều, ta, Phùng Uyên ăn một bữa cơm còn chưa từng phải xếp hàng."
"Ở đây ta chính là quy củ như vậy, không xếp hàng, không bán." Ôn Trọng Hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng hắn.
"Không xếp hàng, không bán." Ôn Mạnh Đông chắn trước người tỷ tỷ, phồng má, giống như một tiểu đại nhân.
Phùng Uyên tức giận đến cực điểm, ngay cả một đứa trẻ con cũng dám khinh thường hắn.
Ôn Trọng Hạ nhìn đệ đệ nhếch mép cười, lại nói: "Khách quan, nếu không mua thì xin đừng làm phiền ta buôn bán."
"Phùng huynh." Hà Nhiên thực sự không nhịn được nữa, lo lắng Phùng Uyên đang tức giận mà gây chuyện, liền vội vàng tiến lên kéo hắn sang một bên.
"Huynh hà tất phải so đo với một tiểu nương tử." Hà Nhiên nhỏ giọng khuyên nhủ, "Ở đây nhiều người nhìn như vậy, nếu truyền ra chuyện ỷ thế hϊếp người, đến tai quan trên thì không hay đâu."
Phùng Uyên nghe vậy, hơi bình tĩnh lại, nhịn giận nói: "Nể mặt huynh, chuyện này thôi vậy, bất quá huynh vẫn nên cùng ta đến Phàn Lâu dùng bữa đi, đừng có cùng đám người này đồng lõa."
"Không được, hôm nay ta nhất định phải ăn được bánh trôi thanh đoàn, Phùng huynh tự đi đi."
Hà Nhiên vui vẻ chạy về, mặt dày đứng lại vị trí cũ.
Phùng Uyên thật sự nghẹn một cục tức trong cổ họng, nhìn những ánh mắt thù địch, cứng cổ nói một câu: "Bánh trôi xanh với chả bánh trôi lục, cho không ta cũng không thèm ăn."
Hắn tức giận lên xe ngựa, phân phó xa phu nhanh chóng rời đi.
Được dịp chỉnh đốn một tên công tử bột Quốc Tử Giám kiêu ngạo, chúng học trò cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ôn nương tử người đẹp tay khéo, lại không sợ cường quyền, thật sự là nữ trung hào kiệt.
Ôn Trọng Hạ nghe một học trò khen ngợi như vậy, không khỏi bật cười, nàng chỉ là kiên trì một nguyên tắc công bằng trong buôn bán thôi mà, sao lại nâng tầm lên như vậy chứ?