Sau đó, như nhớ ra điều gì, lấy từ trong tay ra một chiếc bình nhỏ như thể đang dâng tặng một báu vật.
"Cảnh Nguyên không có gì báo đáp đại ân của người, Đây là ngọc ngưng lộ được đưa về từ phía nam Tân Cương, nghe nói khi bôi lên cơ thể sẽ có mùi thơm thần bí. Đây là pháp bảo thần kỳ ngự phu dành cho nữ tử phía nam Tân Cương."
Khi chiếc bình được đưa tới, mắt của quý phi sáng lên rồi trìu mến kéo ta lên.
"Nhìn xem, chúng ta sắp thành người một nhà rồi, ta đã sớm nghe nói Nguyên Nhi đối xử tốt với người khác, thích tặng quà, thật tiếc phòng lễ vật ở Đông Cung đã đầy rồi."
Lời nói của nàng mang theo đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ta nhìn vào đôi mắt mê ngọc ngưng lộ của nàng ta mỉm cười.
“Nương nương, vật này là pháp bảo của nữ nhân phía nam Tân Cương, không dễ gì có được, người nhất định phải sử dụng cẩn thận."
Quý phi nương nương rất yêu quý ta, nàng mong muốn có thể ôm ta vào lòng để thể hiện sự thân thiết.
Khi đang nói chuyện thì Tiêu Cảnh An bước vào.
Khi nhìn thấy ta, khuôn mặt huynh ấy trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
“Nhi thần tham kiến mẫu phi.” huynh ấy nói khẽ.
Quý phi cong môi, mỉm cười, ân cần nói rằng không cần phải khách sáo.
Sau đó huynh ấy giả vờ khó chịu nhìn ta: “Xem trí nhớ của ta, vừa rồi nóng lòng muốn đọc sách nên sai người đến Đông Cung tìm sách, sao lại mong thái tử đích thân mang đến đây, nói chuyện đã nửa ngày rồi,bổn cung cũng đã mệt, để sách lại, các ngươi lui xuống trước đi."
Mọi người đều có thể nhìn ra Tô Nhu đã cố tình gọi Tiêu Cảnh An đên.
Chỉ để thấy bọn ta thân mật thôi.
Ta chỉ giả vờ như không biết, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Cảnh An ra khỏi cung Vĩnh An.
Không còn liên quan,nên không cần phải vướng mắc.
Vừa định hành lễ cáo từ thì bị huynh nắm lấy cổ tay.
“Vì từ hôn, muội định đi nhờ vả Tô Nhu.” Huynh ấy run rẩy nhìn ta, tựa hồ muốn nhìn thấu ta.
"Tạ Cảnh Nguyên, muội có biết nàng ta có âm mưu, xảo trá, sau này sẽ g.i.ế.t muội sao?"
Giọng huynh ấy như mưa rơi từ giếng cổ, trong trẻo nhưng run rẩy.
Ta cười nói: "Thái tử điện hạ nhất định gặp ác mộng, giữa thanh thiên bạch nhật lại nói nhảm, Quý phi rõ ràng là ôn nhu ân cần."
“Hơn nữa, hôn ước giữa huynh và ta đã bị hủy bỏ, người mà huynh nên quan tâm là Lộ cô nương .”
Đêm ta trở về phủ, ta
Đã mơ một giấc mơ đẹp.
Ta uể oải thức dậy vào buổi trưa ngày hôm sau.
Tứ chi lành lặn, Tạ Lăng giống như một con ngựa hoang,phi như gió chạy vào nhà tìm ta.
"A Tỷ, a tỷ, tỷ vẫn có thể ngủ được sao."
Đệ ấy hét lên, cổ họng nóng rát.
Ta uể oải ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, nhướng mi nhìn đệ ấy
“A tỷ, chuyện lớn rồi.”Đệ ấy chạy nhanh đến mức suýt chút nữa đυ.ng phải góc bàn.
Đệ ấy nuốt nước miếng nói: "Tỷ tỷ không xong rồi, Bệ hạ sẽ để tỷ đến Sở quốc hòa thân."
“Nói chậm thôi.” Ta nhấp một ngụm trà rồi đưa cho đệ ấy.
Đệ ấy uống một ngụm, tự trấn tĩnh: “A tỷ, hôm nay đệ đến thư viện, nghe nói tối hôm qua Thái tử ca ca tới tìm bệ hạ xin ban hôn, không biết Tiêu Cảnh Nhạc lại xảy ra chuyện gì cũng tới tìm Bệ hạ ban hôn."
“Hai hoàng tử đang tranh giành tỷ, bệ hạ nổi giận, ra lệnh cho bọn họ quỳ trước ngự thư phòng cả đêm.”
"Sáng sớm nay sứ giả Sở quốc đến cung gặp hoàng đế, tỷ nói xem có kỳ lạ không, Họ nói rằng thủ lĩnh của họ rất ngưỡng mộ tài hoa của tỷ, nguyện xây dưng mối quan hệ Tần-Tấn với Vân quốc.”
“Vậy là Bệ Hạ đã gọi ta đi hòa thân?”
Ta dùng tay không nghịch tro của lư hương rồi nhẹ giọng nói.
"Tỷ, tỷ biết rồi sao!"
"A tỷ phải làm sao đây? Nếu tỷ đến đó hòa thân, sau này đệ sẽ không thể gặp lại tỷ được nữa, đệ không muốn, chúng ta nên làm gì đây?"