Ánh Mặt Trời Của Vân Quốc

Chương 6

Nói xong những lời này, Tiêu Cảnh An sững sờ tại chỗ, có lẽ đang nhớ tới nguồn gốc của câu nói kỳ lạ này.

Lúc đó ta liều mình cứu mạng huynh ấy, nhưng ta chỉ nhận được một câu: Tạ tiểu thư chỉ thuận tay cứu giúp nên không cần phải cảm ơn.

Bóng người tím giận dữ rời đi.

Ta nhìn con ngựa hung dữ, cau mày.

Tiêu Cảnh An khi còn nhỏ đã bị ngựa hung giẫm lên, ta biết Tiêu Cảnh An có một nỗi bận tâm mãnh liệt với ngựa hung dữ.

Nhưng vừa rồi khi thuần hóa con ngựa hung dữ, huynh ấy đã coi thường cái c.h.ế.t.

Như thể ta là một người quan trọng đối với huynh ấy.

Cần gì phải vậy.

"Tạ tiểu thư mượn cớ quân mỗ làm chướng ngại, chọc giận Thái tử điện hạ, điều này thật sự là không hay."

Một giọng nói rõ ràng vang lên, nam tử mặc đồ đỏ chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn ta.

Ta quay mặt đi, cau mày nhìn người trước mặt.

"A tỷ, đây là Tống phu tử sẽ dạy cho chúng ta."

A Lăng thì thầm vào tai ta giới thiệu.

Tống phu tử?

Ta nhìn chằm chằm vào người trước mặt với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, nếu không nhìn thấy nàng trước đây, tôi sẽ bị vẻ ngoài dịu dàng và thanh lịch của nàng đánh lừa.

Quaan Dự, Vua của Sở quốc, là một vị minh quân đáng quý của nước Sở.

Thật đáng tiếc khi đó lại là một người nữ nhân.

Trong tâm trí ta, bí mật của nàng đã được chính hoàng hậu tiết lộ hai năm sau đó.

Vua của Sở quốc là một nữ tử cải trang thành nam nhân.

Ngay khi tin tức này được lan truyền, triều đình và dân chúng đã bị sốc.

Các bậc minh quân, thánh chủ ngày xưa được khen ngợi chỉ vì là nữ tử nên mọi chiến công đều tiêu tan hết.

Các đại tộc thế gia không thể chịu được việc bị một nữ tử sai khiến, lấy danh nghĩa hoàng đế, chưa đầy nửa năm đã phong cháu trai lên làm vị hoàng đế bù nhìn.

Các đại tộc thế gia nắm quyền kiểm soát triều chính, khống chế hoàng đế để sai khiến chư hầu, Sở quốc vốn đã suy tàn hàng trăm năm, hy vọng duy nhất để phục hưng vừa lóe lên thì đã vụt tắt ngay.

“Tống mỗ bái kiến Tạ cô nương.”

Quân Dự nhìn ta và mỉm cười ấm áp, xung quanh toát lên sự điềm tĩnh của một quân tử.

Ta nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm và cúi xuống đáp lễ.

Ảnh hưởng của việc từ hôn là rất lớn.

Xưa nay, Quý phi nương nương là người luôn coi ta như cái gai trong mắt, đã phái một cô cô thân thiết nhất của mình đích thân dẫn ta vào cung.

Trong cung Vĩnh An, một nữ nhân xung quanh trang sức lấp lánh, với làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, dùng những ngón tay thanh tú trìu mến kéo ta nói " những lời thân mật".

"An Nhi không hiểu chuyện, đã làm Tiểu thư Tạ gia không vui, bổn cung thay nó xin lỗi tiểu thư.”Nàng ta nói.

"Người ta nói kẻ thù không nên kết thân, Cảnh Nguyên, ta nhìn thấy nỗ lực của ngươi những năm qua."

"Ngươi là một cô nương tốt, An nhi không có phúc mà thôi, nhưng một khi từ hôn, sau này sẽ khó xuất giá."

Nàng có nhan sắc tuyệt đẹp, vừa nói vừa che mặt bằng một chiếc khăn gấm thêu chỉ vàng, tỏ vẻ thương cảm.

Ta lặng lẽ cúi đầu không nói gì, đôi mắt giả vờ tối sầm.

Nàng nhìn diện mạo của ta, khẽ nhếch môi rồi thở dài.

"Đứa trẻ đáng thương, nhưng không cần phải buồn, nếu An nhi không được, chúng ta còn có rất nhiều hoàng tử, ngươi nghĩ thế nào về lục hoàng tử Cảnh Nhạc? Tuy rằng diện mạo nó không khôi ngô bằng Cảnh An, nhưng nó là người thực tế và cầu tiến, hôm qua còn lấy được hạng nhất khôi giáp ở chỗ phu tử …”

Nàng nói một cách thờ ơ, ánh mắt ta trở nên mỉa mai.

Thực tế? Cầu tiến?

Tiêu Cảnh Nhạc hiếm khi chú tâm đến mỹ sắc, dành hết tâm tư cho sách.

Quý phi nương nương, người không cần phải tâm sức quá để lôi kéo ta đâu.

Niềm vui thoáng qua trên gương mặt ta, ta giả vờ phấn khích và nắm lấy tay của nàng.

“Nương nương thật vậy sao?”

Sau đó tỏ ra khó chịu, biết mình đã phạm sai lầm khiến nàng bật cười.

"Đương nhiên là thật, ngày mai ta sẽ bảo Nhạc Nhi gặp bệ hạ ban hôn."

“Đa tạ, đa tạ nương nương .” Ta nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.