Ánh mắt của Lệ phi và những người khác dường như bị Sơ Tửu Tửu thu hút, từ khi nàng xuất hiện, chưa từng rời mắt khỏi nàng
“Thần thϊếp bái kiến Lệ phi nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ.” Sơ Tửu Tửu hành lễ.
“Muội muội nhanh đứng dậy.” Lệ phi cười khách sáo, nghĩ đến tâm tư kỳ lạ của nàng, liền cảm thấy đau đầu, nên cũng không giả vờ thân thiết như lần gặp hôm qua.
“Tạ Lệ phi nương nương.” Sơ Tửu Tửu hành lễ xong, rồi đứng bên cạnh đám phi tần khác.
Trong Vũ Hoa điện không có nhiều ghế, đám phi tần có địa vị cao hơn hoặc cùng địa vị với nàng, đếm trên đầu ngón tay cũng không hết, huống chi trong điện không có nhiều ghế để ngồi.
Khang tần đứng bên cạnh ngửi thấy mùi hương tự nhiên từ trên người Sơ Tửu Tửu, không giống như đám phi tần khác huân hương nồng nặc.
Khang tần nhỏ giọng hỏi: “Nhu tần muội muội, muội dùng hương gì vậy?” Nàng ta ngửi vào cảm thấy rất dễ chịu.
Sơ Tửu Tửu quay mặt lại, thành thật trả lời: “Muội dùng hương hoa quế.”
Khang tần chưa kịp gật đầu, đã nghe được tiếng lòng của nàng.
[Hương hoa quế làm bánh ngọt thì ngon hơn, thơm ngọt mềm dẻo, may mà trước khi ra ngoài đã ăn một miếng, không biết phải ở đây đến bao giờ.]
Khang tần do dự một lúc mới nói: “. Thì ra là hương hoa quế.”
“Hương hoa quế giúp thanh gan giải sầu, làm thành bánh ngọt, ăn vào miệng thơm ngát.” Sơ Tửu Tửu giơ ngón cái lên, lặng lẽ khen hương hoa quế.
Khang tần cười gượng gạo gật đầu: “Nhu tần muội muội nói đúng, trở ề ta sẽ bảo hạ nhân đổi thử hương hoa quế xem."
Sơ Tửu Tửu lặng lẽ nói: “Nếu làm thành bánh ngọt... có thể thưởng cho muội muội một ít để nếm thử.”
Bánh ngọt trong điện không đủ để nàng giải khuây, tiếc là mỗi ngày chỉ làm được có bấy nhiêu, hơn nữa... theo ký ức của nguyên chủ, Khang tần là phi tần giàu có nhất trong hậu cung, về ăn uống sẽ không như nàng “túng quẫn” như vậy.
Khang tần dùng khăn hương che mặt, bị nàng chọc cười: “Nhu tần muội muội thật sự rất mê ăn.” Trước đây sao không phát hiện ra trong hậu cung có một “người sống” như nàng, ngày xưa chỉ nghe nói nàng hay khắc nghiệt với hạ nhân, làm khó đám phi tần có địa vị thấp hơn.
Sơ Tửu Tửu nghiêm túc nói: “Dân dĩ thực vi thiên.” Nàng nhấn mạnh rằng cuộc sống cần phải có lương thực, trong kiếp trước, tiền kiếm được đều tiêu vào miệng, khổ gì cũng không khổ cái miệng này.
*Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy ăn làm trời (có thể tìm hiểu thêm nghĩa rộng của câu này)
Khang tần từ trước đến nay vốn cẩn thận, không tiện tiếp lời, chỉ cười cho qua.
Trong lúc hai người họ thì thầm, tiếng khóc của Huệ tần vẫn vang lên không ngừng, vọng lại trong điện.
Sơ Tửu Tửu đứng mà chán, trong lòng thầm khóc lóc theo nàng ta, chờ Hoàng thượng đến.
Vì vậy, trong điện xảy ra một hiện tượng kỳ lạ, Huệ tần ở trên khóc lóc, Sơ Tửu Tửu ở dưới cũng khóc anh ách theo, khiến đám phi tần có thể nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu cảm thấy đau đầu nhức óc.
"Hu hu..." Huệ tần khóc như hoa lê mang lệ.
[Hu hu...] Nàng cũng theo khóc, âm thanh phát ra còn lớn hơn cả Huệ tân.
Huệ tần: “...” Suýt nữa không thể tiếp tục diễn được.
Một lúc sau, Hàn Sở với dáng vẻ như ngọc , vũ khí hiên ngang bước vào Vũ Hoa điện, khuôn mặt như quan ngọc âm trầm lạnh lùng, khí thế không giận tự uy, khiến người ta không khỏi sợ hãi khi đối diện với hắn.
Hắn vừa bước vào Vũ Hoa điện...
"Hu hu hu..." Huệ tần càng dốc sức khóc lên, theo sau là một tiếng khóc kỳ quái khác.
[Hu hu hu... Hoàng thượng sao còn chưa đến?]
“Hu hu...” Huệ tần tiếp tục khóc.
[Hu hu Hu hu... Chân ta sắp tê rồi.]
"Hu... Hu hu...” Huệ tần gần như bị Sơ Tửu Tửu làm cho tức điên, vì khổ tình kế, đành phải cắn răng khóc tiếp.
[Hu hu... Ta chờ khổ quá, Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, ngài ~ ở ~ đâu ~ thế...]
Hàn Sở: “..."
Không ít phi tần sớm đã bị tiếng ồn làm cho chóng mặt: “...” Ai đến cứu bọn họ đây...