Nữ Phụ Ác Độc Bị Các Đại Lão Theo Dõi

Chương 20

Sáng sớm mùa thu, không khí trong lành lộ ra cảm giác mát mẻ, Sơ Tửu Tửu đã sớm ăn sáng xong, lười biếng nằm trên giường.

Trong nguyên văn, sự việc này đã đến tai đại phản diện, đại phản diện vẫn luôn chỉ đứng xem, đúng lúc gặp khi hắn không bận rộn, nên đã lấy chuyện này làm tiêu khiển cho hết thời gian.

Dù sao thì cũng sắp gặp đại phản diện, không cần phải đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an, gặp mặt thì sẽ thỉnh đủ cho hắn.

Sơ Tửu Tửu lười biếng thay đổi tư thế, tiếp tục làm mỹ nhân nằm ngủ.

Quả nhiên, không lâu sau, Lệ Phương điện vang lên tiếng bước chân vội vã của Tiểu Lan, nàng nâng tay vén màn lên.

Tiểu Lan hoảng hốt chạy tới: “Nương nương, chuyện lớn không tốt rồi! Việc tối qua đã bị Huệ tần nương nương tố cáo với Hoàng thượng.” Phải làm sao bây giờ!?

Sau lưng nàng ấy là Tiểu Quỳ, người không hề hoảng loạn, vừa rồi cũng đi rất nhanh, nhưng tiếng bước chân như đã biến mất, chỉ có Sơ Tửu Tửu thần kinh hơi thô là không nhận ra những chi tiết này.

“Đừng lo, túi hương không có chủ, chắc chắn sẽ không truy ra được nương nương.” Tiểu Quỳ lên tiếng trấn an, nếu không trấn an thì cả chủ lẫn tớ đều không cần mở miệng, chỉ cần nhìn biểu cảm cũng đoán ra.

Nói là như vậy, nhưng Tiểu Lan biết khả năng bị phát hiện là rất lớn.

“Nương nương, đều là lỗi của nô tì, nếu nô tì cẩn thận hơn, có lẽ sẽ không bị phát hiện.” Tiểu Lan lo lắng, nước mắt lưng tròng, bắt đầu không ngừng tự trách.

Sơ Tửu Tửu chậm chạp xuống giường: “Không phải lỗi của ngươi, chuyện này là bản cung bảo ngươi làm, ngươi đã làm rất tốt rồi” Nàng không vội vàng mà nhâm nhi bánh ngọt.

“Nương nương...” Tiểu Lan rất ngạc nhiên khi nương nương không trách mắng mình, ngay lập tức nỗi chua xót dâng lên, hóa ra trước đây nàng ấy vẫn luôn hiểu lầm nương nương...

Tiểu Quỳ không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ liếc nhìn Tiểu Lan đang xúc động đến rơi nước mắt, thân là một tử sĩ, nàng ấy chỉ thấy qua một trường hợp mà chủ tử sẽ khoan dung với hạ nhân làm sai, hơn nữa sẽ không trách tội hạ nhân.

Đó là khi hạ nhân kia sắp bước vào hoàng tuyền.

Nàng ấy cho rằng Tiểu Lan sẽ sớm bị Nhu tần dùng để chắn tội, dù chết tội có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.

Tiểu Quỳ rũ mắt, che giấu ánh nhìn lâm vào tịch mịch, mọi thứ đều thuyết phục được, tại sao những ngày gần đây Nhu tần lại đối xử tốt với các nàng ấy như vậy.

Sơ Tửu Tửu ăn một miếng bánh ngọt rồi đứng dậy: “Đi thôi.” Chuyện này nàng không thể không có mặt.

Tiểu Lan không bị sự bình tĩnh của nàng ảnh hưởng, run rẩy đi theo phía sau, để tránh biểu hiện không đánh đã khai, trên đường nàng ấy đã cố gắng bình tĩnh lại.

Sơ Tửu Tửu đi phía trước, thuận tiện ngắm cảnh dọc đường, hoàn toàn không có cảm giác chột dạ.

Gần Vũ Hoa điện, đám phi tần nghênh đón xung quanh xem náo nhiệt, càng nhiều người nghe tin Hoàng thượng sẽ đến Vũ Hoa điện, đều muốn mặt mày rạng rỡ xuất hiện trước mặt Hoàng thượng.

Trong Vũ Hoa điện, Huệ tần tạo dáng như hoa lan, khăn tay che mặt, khóc như hoa lê trong mưa.

Đám phi tần đến hỏi nàng ấy đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy chỉ khóc mà không chịu nói một chữ.

Lệ phi bị nàng ấy khóc mà phiền, nhưng bề ngoài không biểu lộ chút nào.

Trong điện, một bóng dáng mảnh mai bước vào, nữ tử với vẻ tiên tư ngọc mạo nên có, lông mày như sơn thuỷ, đôi mắt như nước thu, chiếc áo dài màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng như ngọc, tóc đen búi cao như mây, tôn lên chiếc cổ dài như ngọc.

Với vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, sự xuất hiện của nàng như làm cho cả điện sáng sủa lên không ít.