Nữ Phụ Ác Độc Bị Các Đại Lão Theo Dõi

Chương 18

Chẳng bao lâu, túi hương mới tinh được nàng cầm trong tay, rồi gọi Tiểu Quỳ chuẩn bị giấy bút mực, một mình bận rộn ở trước bàn.

Thấy nàng quay lưng về phía bọn họ, hình như đang nhét gì đó vào trong túi hương.

Tiểu Quỳ và Tiểu Lan nhìn nhau, cả hai đều không biết nàng đang làm gì?

Chờ khi Sơ Tửu Tửu buộc túi hương lại bằng một chiếc nơ bướm xinh xắn, bí ẩn gọi Tiểu Lan lại.

“Tiểu Lan, lại đây một chút.” Qua hai ngày ở bên nhau, Tiểu Quỳ làm việc rất ổn, nếu giao việc này cho nàng ấy, sẽ yên tâm hơn.

Nhưng... Sơ Tửu Tửu lại cần sự không ổn định, cần điều dễ dàng bị phát hiện, vì trong nguyên văn có đoạn “bị phát hiện” này.

Tiểu Lan hành lễ với nàng: “Nương nương, có gì phân phó ạ?"

Hệ thống lúc này lên tiếng quấy nhiễu: [Kí chủ phải đọc theo: Tối nay chôn túi hương này vào dưới đất trồng hoa trong điện của Huệ tần.]

Sơ Tửu Tửu: “Tối nay chôn túi hương này vào dưới đất trồng hoa trong điện của Huệ tần.”

Tiểu Lan không nhìn túi hương mà Sơ Tửu Tửu đưa, nghe thấy lời nàng nói đã sợ hãi, nàng ấy có chút không tin chỉ tay vào chính mình: “Nô... Nô tì?” Nàng ấy thường hay vội vội vàng vàng, làm sao có thể làm chuyện bí mật như thế này?

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Tiểu Quỳ vốn không nhiều lắm đã hoàn toàn tắt đi, tiến lên một bước hành lễ: “Nhu tần nương nương, việc này vẫn giao cho nô tì đi làm thì hơn.”

Sơ Tửu Tửu nhất quyết muốn nhét túi hương vào tay Tiểu Lan: “Yên tâm mà làm, nếu có chuyện gì, bản cung sẽ chịu trách nhiệm.”

"Nương nương..." Tiểu Lan lo lắng mình làm không tốt, sẽ liên lụy đến tính mạng của cả điện.

"Bản cung tin tưởng ngươi, chắc chắn sẽ làm tốt việc này.” Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Lan, lộ ra nụ cười trấn an.

Tiểu Lan đâm lao đành phải theo lao, không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mồ hôi lạnh đã chảy ra.

“Nô tì... nhất định không phụ lòng nương nương.”

Sơ Tửu Tửu gật đầu đầy chắc chắn: “ Tin tưởng ngươi.”

“Tiểu Quỳ, ngươi cũng tin rằng Tiểu Lan có thể làm tốt việc này, đúng không?” Nàng nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Quỳ, hy vọng đối phương có thể động viên Tiểu Lan một chút.

Tiểu Lan nhìn Tiểu Quỳ, ta... thực sự có thể làm được sao?

Tiểu Quỳ nhìn đôi tay đang run rẩy của Tiểu Lan cầm túi hương, không đành lòng mà trái với lương tâm:

“... Nương nương nói rất đúng.”

Sơ Tửu Tửu nháy mắt với Tiểu Lan: “Bản cung sẽ không lừa ngươi, yên tâm đi."

Tiểu Lan thấy Tiểu Quỳ cũng nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt túi hương xuống, mặc dù nàng ấy không thích nương nương làm điều xấu, nhưng... Nàng ấy sống là người của nương nương, chết là ma của nương nương, nương nương nói gì nàng ấy cũng sẽ làm theo.

Cuối thu trời cao trong xanh, gió đêm mát lạnh, Tiểu Quỳ ánh mắt trầm tư, nhìn lên vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm.

Từ nhỏ đã tập võ, thính giác của nàng ấy cực kỳ nhạy bén, nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào ở phía sau, nàng ấy nghiêng người nhìn lại.

Một chủ một tớ đang nép mình bên khung cửa, cả hai đều đang lén lút nhìn ra ngoài.

“Nương nương...”

Sơ Tửu Tửu đang thò đầu ra từ phía sau nàng ấy thăm dò, nhìn ra ngoài điện tối tăm, nghe thấy Tiểu Lan gọi, nàng lơ đãng đáp: “Hử?”

“Nô tì thực sự có thể chứ?” Tiểu Lan lo lắng hỏi lại.

“Có thể, hãy tin vào chính ngươi.” Sơ Tửu Tửu làm động tác cố lên cho nàng ấy.