Tiểu Quỳ và Tiểu Lan cũng quên không nhắc nhở nàng về cách xưng hô.
“Nhu tần nương nương nói có phải là thịt Đông Pha hay không?” Tiểu Lan nghe thấy nàng lẩm bẩm, liền hỏi.
Sơ Tửu Tửu gật đầu thật mạnh, đôi mắt đẹp long lanh như nước mùa thu, khiến người ta mềm lòng.
Tiểu Lan nhìn nàng với vẻ thương xót: “Nô tì sẽ đi bảo người chuẩn bị bữa ăn, nương nương hãy ăn chút bánh ngọt lót dạ trước đi ạ.”
Nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi điện, đi về hướng nhà bếp.
Sơ Tửu Tửu cầm một miếng bánh ngọt cắn, nàng muốn ăn cơm, muốn ăn thức ăn, cũng chẳng mấy hứng thú với những món bánh ngọt tinh xảo trên bàn.
Tiểu Quỳ lặng lẽ pha trà, phòng trường hợp nàng bị sặc hoặc cần uống bất cứ lúc nào.
Bữa trưa vừa dọn lên, Sơ Tửu Tửu lập tức dùng hai bát gắp các món ăn trên bàn, đưa cho Tiểu Quỳ và Tiểu Lan.
“Đừng chỉ nhìn ta ăn, các ngươi cũng đi ăn đi.” Biết các nàng ấy không dám ngồi cùng bàn với nàng, nàng không ép buộc các nàng ấy ngồi cùng, cũng không muốn làm khó các nàng ấy.
Đều là con người, vào thời điểm này cùng với mùi cơm thơm ngào ngạt xung quanh, làm sao bọn họ có thể không đói chứ.
Tiểu Quỳ cúi đầu nhìn bát cơm đầy ắp món ăn mà nàng đã gắp cho, rồi nhìn Sơ Tửu Tửu lúc nẫy vẫn còn đang lẩm bẩm muốn ăn thịt kho tàu, nhưng chỉ để lại cho chính mình vài miếng thịt kho.
“Nương nương...” Tiểu Lan cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng lại không biết phải làm sao.
Sơ Tửu Tửu ăn một miếng thức ăn: “Các ngươi nhanh đi lấy bát không đến bới cơm đi, không thì cơm sẽ nguội mất.” Nàng thúc giục bọn họ nhanh chóng ăn, thức ăn phải ăn nóng mới ngon.
Tiểu Lan nhìn Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ gật đầu, cả hai đồng thanh: “Nô tì tạ ân nương nương.”
Sơ Tửu Tửu vừa ăn vừa gật đầu về phía bọn họ, ánh mắt lại bị món ăn trước mặt thu hút.
Trong Lệ Phương điện, Tiểu Lan ăn từng miếng nhỏ, không nỡ nuốt vội, món ăn nóng hổi không còn là cơm thừa canh cặn, mà là bát đầy thịt Đông Pha và các món ngon khác.
Mỗi ngày, lượng thức ăn được phát cho Nhu tần nương nương không nhiều, trước đây bọn họ chỉ có thể nhìn.
Tiểu Lan vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt: “Tiểu Quỳ, nương nương hình như có chút khác biệt."
Tiểu Quỳ nhớ lại hôm nay Nhu tần không để bọn họ quỳ chờ, cũng không khắt khe với bọn họ nữa, nhìn bát đầy thức ăn nóng hổi, trầm mặc một lúc: “Ừ.”
Sơ Tửu Tửu ăn uống no nê, thong thả đi lại trong điện, từ từ tiêu hóa.
Lúc này, âm thanh của hệ thống lại xuất hiện: [ nhiệm vụ của kí chủ tối nay hãy chôn “túi hương độc” trong điện của Huệ tần, hoàn thành một trong những cốt truyện của nữ phụ độc ác.]
Sơ Tửu Tửu: “?” Túi hương độc?
Nàng nhớ không rõ điểm cốt truyện này, có lẽ là nguyên chủ đã chôn túi hương độc trong điện của Huệ tần, ngày hôm sau đã bị phát hiện.
Nguyên chủ không chịu thừa nhận, nhưng chứng cứ rõ ràng, đám phi tần trong hậu cung đều đến xem trò cười của nàng, may mà đại phản diện chỉ phạt nàng ăn chay một năm.
Sau sự việc này, Huệ tần cực kỳ căm ghét nguyên chủ, tìm nơi nương tựa vào phe nữ chính, trước tiên hạ gục nguyên chủ, rồi đến Lệ phi, sau đó... nhiều phi tần khác.
Sơ Tửu Tửu chống cằm, nàng rất rõ nhiệm vụ không thể trốn tránh, chỉ là ngươi có kế Trương Lương, ta có thang qua tường.
Nàng không chút gánh nặng gọi Tiểu Quỳ lấy một túi vải rỗng để làm túi hương.