Giọng nói của Quý Trì nhỏ nhẹ, gần như thì thầm, nhưng vẫn đủ để khiến người ta phải lắng nghe kỹ càng:
“Anh nói chuyện… Thật dễ nghe…”
Hoắc Tẫn thả lỏng tâm trí một chút, nhưng anh không nhận ra, sâu thẳm trong lòng mình lại dấy lên sự lo lắng lớn hơn dành cho Quý Trì.
Anh không rõ cậu đã mê man đến mức nào.
“Trì Trì…” Hoắc Tẫn gọi, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết: “Nghe tôi nói nhé.”
“Em kéo dải lụa màu tím trên tai con thỏ ra đi.”
Quý Trì nhíu mày, thử khều nhẹ đôi tai của con thỏ.
“Kéo ra chưa?”
Một lúc sau, giọng nói của Quý Trì vang lên, mang theo chút uất ức:
“Mở ra rồi… Con thỏ của tôi… Bị hỏng rồi…”
“Nó hỏng rồi…”
“Anh phải đền cho tôi… Phải đền cho em…” Quý Trì nói câu này rất rõ ràng, sự buồn bực và khổ sở trong giọng cậu khiến người khác chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà dỗ dành.
“Trì Trì… Bình tĩnh lại nào.” Hoắc Tẫn trấn an bằng giọng nói dịu dàng.
“Bình tĩnh một chút nhé.”
“Con thỏ không bị hỏng đâu, lát nữa chỉ cần gắn dải lụa lại là được rồi.”
Lời này dường như có tác dụng, Quý Trì bớt kích động hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý của Hoắc Tẫn.
“Em thấy lỗ nhỏ trên tai con thỏ chứ? Bên trong có một món đồ giống như chiếc vòng tay có viên đá nhỏ. Em lấy nó ra đi.”
Hoắc Tẫn cố gắng nói thật chậm, để Quý Trì có thể hiểu rõ.
“Lấy được chưa?” Hoắc Tẫn hỏi sau khoảng nửa phút.
Quý Trì làm theo lời anh, chậm rãi tìm kiếm bên trong lỗ nhỏ trên tai con thỏ. Nhưng vì cơ thể đang yếu, động tác của cậu rất chậm.
Khoảng một phút sau, giọng nói yếu ớt của Quý Trì vang lên:
“Lấy được rồi…”
Quý Trì ngã phịch xuống đất, tay cầm chiếc vòng tay mà Hoắc Tẫn nói đến.
Viên đá nhỏ trên vòng tay giống như một giọt nước mắt trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến mê hồn.
“Nghe lời tôi, cắn viên đá đó đi. Cắn vỡ nó ra.”
Giọng Hoắc Tẫn vang lên bên tai, nhẹ nhàng như đang dỗ dành.
Quý Trì vuốt ve viên đá trong tay, bề mặt nhẵn mịn tựa như dòng suối trong veo. Chiếc vòng tay nhẹ nhàng lắc lư khi cậu cầm lên.
Cậu đưa viên đá lên miệng, nghe theo lời Hoắc Tẫn mà cắn nó.
Vì cơ thể yếu ớt, phải cắn vài lần, viên đá mới vỡ.
Khoảnh khắc viên đá vỡ tan, một luồng tin tức tố mạnh mẽ, lạnh lẽo như đàn hương xanh, bùng nổ như sóng biển ập đến.
Hương thơm mãnh liệt đến mức gần như bao trùm lấy Quý Trì.
Tựa như băng tuyết trên núi tan chảy, dòng suối len lỏi qua từng khe núi, cả không gian như ngập tràn trong mùi hương thanh khiết và xa cách ấy.
Là tin tức tố của Hoắc Tẫn…
Cảm giác lạnh lẽo nhưng không xa lạ này bao bọc lấy Quý Trì. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm giác như được cứu rỗi.
Không, đúng hơn là cậu như sống lại.
Hương thơm này thậm chí còn mãnh liệt hơn những gì Quý Trì từng cảm nhận khi ở gần Hoắc Tẫn trước đây.
Nó như đã được cô đặc gấp trăm lần.
Ngọn lửa cháy trong cơ thể Quý Trì gặp luồng khí lạnh, dần dịu đi. Một chút sức lực cũng đang quay trở lại với cậu.
Thật dễ chịu…
“Trì Trì…” Hoắc Tẫn gọi, giọng trầm khàn sau một hồi lâu không nghe động tĩnh gì từ Quý Trì.
Dù cơ thể đã thoải mái hơn, nhưng ý thức của Quý Trì vẫn chìm trong mê man.
Cậu chỉ cảm thấy giọng nói kia thật dễ nghe.
“Tôi đây…” Quý Trì đáp lại.
“Em thấy khá hơn chút nào chưa?”
Quý Trì khẽ nhắm đôi mắt đang lấp ló sau chiếc băng che: “Ừm…”
Hoắc Tẫn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy giờ nói tôi nghe, em muốn làm gì, hoặc muốn gì?”
Chiếc vòng tay kia vốn được Hoắc Tẫn chuẩn bị từ trước, để Quý Trì không tự làm tổn thương mình trong kỳ phát tình. Chỉ cần cậu phát hiện ra, tin tức tố bên trong sẽ kịp thời giúp cậu ổn định.
Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, Hoắc Tẫn cũng không muốn Quý Trì chịu tổn thương.
Bất kể cậu có lựa chọn ra sao, anh luôn muốn đảm bảo cậu có một con đường lui an toàn.
Đây là một căn bệnh.
Và điều này cũng định trước rằng, tất cả chỉ có thể là bệnh.
Trong kỳ phát tình, một Alpha dễ trở nên nóng nảy và khó kiểm soát. Mọi nhu cầu đều bị phóng đại lên hàng nghìn lần.
Hoắc Tẫn cần biết, giờ phút này Quý Trì đang nghĩ gì.
Sau một hồi lâu trầm mặc, cuối cùng Quý Trì, dù tỉnh táo hay chưa, cũng khẽ lên tiếng:
“Muốn… Hoắc Tẫn.”