Alpha Nhà Ai Ăn Bánh Kem Nhỏ Chứ

Chương 31: Thỏ Của Tôi

Giọng nói nghẹn ngào, trầm thấp lại đầy uất ức, như bị bao bọc trong một lớp vải dày: “Ưm… thuốc… thuốc ức chế…”

“Thuốc… ức chế…”

“Tôi…” Quý Trì run rẩy, toàn thân khẽ co lại.

“Khó chịu quá…”

“Bác sĩ Cố… anh… cho tôi thuốc ức chế… cũng không có tác dụng…”

Bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi giọng nói trầm ấm vang lên, đầy lo lắng:

“Quý Trì…”

“Bây giờ em có nghe rõ tôi nói không?”

Lúc này, ở phòng thí nghiệm CE, Hoắc Tẫn đang cầm điện thoại, cố giữ trạng thái bình tĩnh. Đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng trong lòng không ngừng nổi sóng.

Quý Trì gọi nhầm người. Thật trùng hợp, cuộc gọi lại đến đúng chỗ của anh, và Quý Trì cứ ngỡ đang nói chuyện với bác sĩ của cậu. Hoắc Tẫn không vội phủ nhận nhầm lẫn này, vì anh biết, nếu phủ nhận, Quý Trì sẽ lập tức cúp máy.

Quý Trì đang trong kỳ phát tình, cậu đang cố trốn tránh.

Lần trước, khi Hoắc Tẫn để cậu lại một mình rồi bỏ đi, anh đã hối hận ngay. Dù biết trước mọi phản ứng của Quý Trì, anh vẫn không thể kiềm chế được cảm giác đau lòng. Đáng lẽ anh không nên bỏ cậu lại.

Quý Trì im lặng rất lâu, không đáp lại.

“Quý Trì.” Hoắc Tẫn nhẹ nhàng gọi thêm một lần nữa.

“Ưm…” Đầu dây bên kia vọng lại một tiếng rên nhẹ, nặng nề như đè nặng trong l*иg ngực, khiến người nghe ngỡ như có hơi thở ấm áp chạm vào tai.

“Tôi…” Quý Trì cố gắng nói rõ hơn.

“Nghe rõ…”

Hoắc Tẫn nghe câu trả lời ấy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng bây giờ ý thức của Quý Trì đã không còn tỉnh táo. Ít nhất cậu không nghi ngờ giọng anh, cũng không nhận ra mình đã gọi nhầm người. Hoắc Tẫn cẩn trọng, giữ giọng như bác sĩ đang nói với bệnh nhân để trấn an cậu, cũng để kiểm soát cảm xúc của mình.

Bằng mọi cách, anh muốn giúp Quý Trì bớt đau đớn.

“Em đã tiêm bao nhiêu liều thuốc ức chế?” Hoắc Tẫn hỏi.

Giọng Quý Trì kéo dài, yếu ớt: “Ba…”

Ba liều…

Thuốc ức chế mỗi ngày tối đa chỉ có thể dùng một liều, vậy mà Quý Trì lại tiêm đến ba liều! Hoắc Tẫn siết chặt tay, trong lòng nhói đau, thoáng tê dại. Đột nhiên, anh nghĩ, có phải mình đã phạm sai lầm?

Quý Trì quá kiêu ngạo. Anh đã phá vỡ cuộc sống vốn có của cậu.

“Không có tác dụng… Bác sĩ Cố…” Giọng Quý Trì lại vang lên, nặng nề và trĩu nặng.

“Không có tác dụng…” Lời của Quý Trì như sóng biển ùa đến.

“Đau quá…” Giọng cậu như chiếc kim đâm sâu vào ngực Hoắc Tẫn.

Hoắc Tẫn hít một hơi sâu, hỏi: “Con thỏ của em đâu?”

Quý Trì cựa quậy một chút, tiếng động nhỏ vang lên: “Con thỏ…”

Trong cơn rối bời, khi nghe anh nhắc tới con thỏ, Quý Trì bỗng ôm chặt nó vào lòng như sợ có ai sẽ cướp mất.

“Con thỏ… là của tôi.”

Hoắc Tẫn nghe Quý Trì nói vậy, nhẹ nhàng dỗ dành: “Là của em, không ai muốn giành con thỏ của em đâu.”

Hoắc Tẫn rất muốn ngay lập tức đến bên Quý Trì, nhưng anh không dám.

Mỗi khi cảm thấy choáng ngợp, Hoắc Tẫn lại có rất nhiều suy nghĩ. Nhưng anh vẫn không hối hận vì đã đánh dấu Quý Trì. Anh muốn cậu nhớ mình, thuộc về mình, dù cái đánh dấu đó có thể khiến Quý Trì căm ghét anh.

Nếu không có nó, hai người họ giống như hai đường thẳng vĩnh viễn không giao nhau. Sau khi tiếp cận vô số lần, họ sẽ lại mỗi người một ngả. Không bao giờ giao nhau.

Dù sao cũng là anh sai.

Cân nhắc đủ đường, Hoắc Tẫn nhận ra mình là kẻ ích kỷ và tham lam. Anh tự cho mình một cơ hội. Mọi tổn thương Quý Trì đã phải chịu, anh sẽ bù đắp gấp đôi.

Dù không nhận lại điều gì, ít nhất Quý Trì sẽ mãi nhớ anh, người duy nhất từng đánh dấu cậu. Cả đời này, cậu sẽ không bao giờ quên Hoắc Tẫn.

Ban đầu, Quý Trì nói giữa họ chỉ là một trò đùa, vốn là Quý Trì chủ động trêu anh trước. Đây là cái giá cả hai phải trả.

Hoắc Tẫn nghe thấy tiếng thở nhẹ của Quý Trì, dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu lúc này. Trái tim Hoắc Tẫn khẽ rung động, nhưng cả anh và Quý Trì đều không còn đường lui.

“Trì Trì…” Hoắc Tẫn nhẹ nhàng gọi.

Quý Trì dường như không nhận ra điều gì khác lạ, chỉ khẽ thở hổn hển qua điện thoại.

Hoắc Tẫn dịu dàng, như dỗ dành một đứa trẻ: “Em đang ôm con thỏ, đúng không?”

Quý Trì khẽ đáp: “Anh cứ nói tiếp đi…”

Hoắc Tẫn thoáng giật mình, lo rằng Quý Trì đã phát hiện anh không phải là bác sĩ Cố mà cậu đang nhắc đến.

Giọng anh hạ thấp, có chút căng thẳng: “Sao vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, khiến Hoắc Tẫn tưởng cuộc gọi đã bị ngắt.

Anh định kiểm tra xem có phải không, thì nghe thấy tiếng của Quý Trì lại vang lên bên tai.