Lệch Độ: Vượt Gió Núi

Chương 4: Đưa ra lựa chọn

Trường Trung học Nhất Trung mỗi khóa đều bắt đầu phân chia ban tự nhiên và ban xã hội. Học sinh lớp tự nhiên nếu chọn học xã hội thì sẽ chuyển sang lớp xã hội và ngược lại. Thường thì số học sinh chuyển từ lớp xã hội sang tự nhiên nhiều hơn, vì trường Trung học Nhất Trung chú trọng vào ban tự nhiên hơn và cũng có nhiều lớp tự nhiên hơn.

Hiện tại, Đô Ôn đang ở lớp xã hội. Chủ nhiệm lớp là thầy Tuần Trạch, một giáo viên dạy địa lý ưu tú ở thành phố Phủ Thanh. Vì Đô Ôn học địa lý rất giỏi, nên thầy Tuần rất yêu quý cô. Ngay khi có thông báo về việc phân ban, thầy Tuần đã thường xuyên hỏi thăm ý định của Đô Ôn, dù thầy chưa bao giờ nói thẳng là mong cô chọn ban xã hội, nhưng Đô Ôn thừa hiểu ý thầy.

“Thật ra, cậu chọn ban nào cũng được mà, chẳng phải người ta hay nói địa lý là môn tư duy khoa sao. Cậu học địa lý giỏi thế, chắc chắn tư duy khoa học của cậu cũng tốt, chọn ban tự nhiên cũng không thiệt thòi đâu,” Hướng Cần vừa chống cằm vừa nói, “Tớ với cậu đúng là hai cực trái ngược mà.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, đi theo bọn tôi chọn ban tự nhiên đi,” Chu Vũ Minh tựa vào người Diệp Toàn nói.

Diệp Toàn đang cắm cúi làm bài nhưng vẫn không quên góp ý: “Thật ra, tôi cũng nghĩ cậu nên chọn ban tự nhiên. Đô Ôn, nếu cậu giỏi cả hai, thì hãy cân nhắc tỷ lệ cơ hội việc làm. Dù chúng ta chưa có kinh nghiệm đi làm, nhưng từ những gì nhìn thấy ở trường với thứ hạng các ngành tự nhiên trên thế giới, một phần nào phản ánh nhu cầu của thị trường. Tôi nghĩ hiện tại, tự nhiên đang có vị thế mạnh hơn một chút.”

Chu Vũ Minh gật đầu: “Tôi đồng ý.”

“Nhưng mà môi trường học cũng ảnh hưởng lớn đến một người. Nếu cậu ở lại lớp xã hội, cậu sẽ không phải thích nghi với giáo viên hay môi trường mới,” Diệp Toàn nói thêm.

Chu Vũ Minh lại gật đầu đồng ý: “Hơn nữa, thầy chủ nhiệm thích cậu như thế, chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu. Tôi còn nghe nói thầy đã đi khoe khắp văn phòng là cậu sẽ chọn ban xã hội rồi.”

Đô Ôn vốn đã phân vân, nghe mọi người bàn tán xong lại càng rối hơn.

Nhưng thời gian cho cô quyết định không còn nhiều.

Sáu giờ rưỡi, thầy Tuần Trạch vào lớp, gọi lớp trưởng thu phiếu phân ban, nhưng vì lớp trưởng vắng mặt, thầy liền nói: “Vậy để Đô Ôn thu phiếu nhé.”

Đô Ôn thở dài, cầm tờ phiếu vẫn để trống của mình rồi từ cuối lớp đi lên thu phiếu của mọi người. Cô cố ý liếc qua lựa chọn của từng bạn và phát hiện lớp chia gần như 50-50 giữa chọn xã hội và tự nhiên.

Điều này đúng như Diệp Toàn đã dự đoán: mặc dù đa số học sinh chọn ban tự nhiên, nhưng vẫn có một số người vì gắn bó với môi trường và bạn bè mà quyết định ở lại lớp xã hội, dẫn đến tỷ lệ chia ban gần như ngang nhau.

Đây cũng là điều khiến Đô Ôn đau đầu.

Cô hoà đồng với mọi người trong lớp, nhưng thân thiết nhất vẫn là Hướng Tần, Chu Vũ Minh và Diệp Toàn. Bây giờ Chu Vũ Minh và Diệp Toàn đều chọn ban tự nhiên, nếu cô ở lại ban xã hội, có lẽ sau này tình bạn với họ sẽ dần xa cách. Nhưng nếu chuyển sang ban tự nhiên... cô lại không nỡ rời xa thầy Tuần Trạch.

Thầy Tuần thực sự rất tốt với cô.

“Tớ lười điền quá, lát nữa cậu điền sao thì điền luôn cho tớ giống cậu nhé,” khi đến hàng ghế đầu, Hướng Cần nói với Đô Ôn.

Đô Ôn cầm phiếu rồi bước ra khỏi lớp.

Lúc này hành lang khá vắng vẻ, ai cũng đang suy nghĩ về việc phân ban nên không ai ra ngoài. Bộ Tây Ngạn vừa bước ra từ nhà vệ sinh, ánh mắt vô tình lướt qua hướng hai giờ.

Giảng đường của trường Nhất Trung có kiến trúc hình chữ U, ba khối lớp 10, 11, và 12 tách biệt rõ ràng. Tuy nhiên, năm nay số lượng học sinh lớp 10 đông hơn nên mấy lớp xã hội của lớp 10 phải học cùng tầng với khu lớp 11.

Lớp của Bộ Tây Ngạn nằm ở tầng cao nhất. Với chiều cao nổi bật và thị lực tốt, dù ở khoảng cách xa, anh vẫn dễ dàng nhận ra một dáng người mảnh mai đang cầm một xấp giấy đi về phía văn phòng.

Văn phòng trường là nơi giáo viên của cả ba khối ngồi chung, nằm ở các góc của tầng lớp 11 để tiện cho việc trao đổi học thuật.

Giờ này, cô ấy chắc là đang đi nộp phiếu phân ban.

“Bộ tổng?” Cao Biện vừa bước ra, nhìn thấy Bộ Tây Ngạn, liền vẫy tờ phiếu trong tay: “Cậu chưa nộp phiếu à? Cả lớp chỉ còn mỗi cậu thôi.”

Bộ Tây Ngạn lấy tờ phiếu từ túi ra, Cao Biện nhận lấy rồi liếc qua, ngạc nhiên: “Cậu chọn ban xã hội à?”

Bộ Tây Ngạn “ừ” một tiếng.

Cao Biện cảm thấy tiếc nuối. Dù Bộ Tây Ngạn ít nói, không hay giao du với bạn bè, nhưng anh luôn đứng đầu lớp, đặc biệt là các môn tự nhiên. Điểm của anh thường đạt điểm tuyệt đối, rõ ràng rất có thiên phú học ban tự nhiên.

Ban đầu, ấn tượng của Cao Biện về Bộ Tây Ngạn không tốt lắm. Anh lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách, chẳng thân thiết với ai lại không bao giờ tham gia hoạt động tập thể của lớp, rất khó hòa đồng.

À, có một lần ngoại lệ. Đó là lần lớp tổ chức một chương trình biểu diễn trong hội thao, các bạn nam bị chọc ghẹo và phải mặc vest để đi catwalk. Lúc đó, Bộ Tây Ngạn cũng bị ép mặc thử, từ đó anh có biệt danh là "Bộ tổng".

Nhưng cuối cùng anh không tham gia vì không có bộ vest nào vừa.

Sau này, Cao Biện nghe được nhiều tin đồn về Bộ Tây Ngạn. Nào là anh thường xuyên trốn học, đánh nhau, tán tỉnh nhiều cô gái, thậm chí có người đồn rằng có cô gái phá thai vì anh. Tất cả chỉ bởi anh quá đẹp trai, mà dù học hành có vẻ hời hợt nhưng thành tích vẫn luôn đứng đầu.

Nhưng kiến thức cấp hai vốn dĩ rất đơn giản, huống hồ, đời người còn bao nhiêu năm được ngồi trên ghế nhà trường chứ? Ra khỏi trường rồi, thứ quyết định con đường tương lai xa hay gần chính là thái độ sống.

Cách sống của Bộ Tây Ngạn, Cao Biện luôn tỏ ra khinh thường.

Thế nhưng, có một việc đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của Cao Biện. Kỳ thi cuối học kỳ trước, thầy ra đề không biết từ đâu lại lấy một câu hỏi của lớp 11. Cả lớp không ai làm được, mà sau khi quay lại trường, mọi người vẫn không ngừng trách móc thầy.

Câu hỏi ngoài kiến thức, không làm được là chuyện bình thường, Cao Biện cũng không làm nổi. Trong suy nghĩ của cậu, chắc chắn trong lớp chẳng ai làm được, nếu có người làm được thì đã sớm khoe khoang rồi. Thế nhưng, trong một lần nghỉ trưa, khi đi vứt rác ở dãy cuối lớp, cậu vô tình nhìn thấy tờ bài thi trên bàn của Bộ Tây Ngạn. Cậu bàng hoàng phát hiện anh đã làm câu hỏi đó, dù không được điểm tối đa, nhưng cũng đã làm đúng được hai phần ba.

Thế mà bấy lâu nay, anh chưa từng nhắc đến chuyện này.

Thật sự khiêm tốn.

Không hề giống với lời đồn đại.

Thời gian đó, Cao Biện tự trách bản thân đã để những lời đồn thổi vô căn cứ dẫn dắt. Vừa khinh thường bản thân, vừa cảm thấy áy náy với Bộ Tây Ngạn, nhưng dù có áy náy thế nào, cậu cũng không thể chủ động xin lỗi Bộ Tây Ngạn, bởi cậu chưa bao giờ nói xấu hay lan truyền những lời đồn về anh, không thể tự dưng mà nói: “Xin lỗi nhé, trong lòng tôi từng khinh thường cậu, cậu đừng để tâm.”

Nói như thế thì thật ngớ ngẩn.

Dẫu sao, sau tất cả những gì đã xảy ra, Cao Biện vẫn để lại trong lòng một ấn tượng sâu sắc về Bộ Tây Ngạn mà vô thức chú ý đến thành tích của anh.

Bởi vì trong lớp, người có thể sánh ngang với cậu, dường như chỉ có Bộ Tây Ngạn.

Kẻ mạnh gặp đối thủ xứng tầm, là một điều hiếm hoi và đáng quý.

Cao Biện không có ý khuyên răn Bộ Tây Ngạn, nhưng cậu cũng không muốn buông bỏ anh, vì vậy mới nói: “Tôi có chút việc, cậu giúp tôi mang đến văn phòng được không?”

Nếu thầy chủ nhiệm thấy phiếu của Bộ Tây Ngạn có lẽ sẽ nói vài lời chăng?

Bộ Tây Ngạn ban đầu còn đang suy nghĩ gì đó về tòa nhà bên cạnh, nghe vậy mới quay đầu nhìn cậu.

Đôi mắt của Bộ Tây Ngạn đen láy, ban ngày đã trông lạnh lùng, buổi tối lại càng sâu thẳm.

Bị anh nhìn một cái, Cao Biện đột nhiên cảm thấy hơi bối rối, vội nói với vẻ thản nhiên: “Sao vậy? Cậu có việc à? Vậy thì để tôi nhờ người khác…”

“Không sao.” Bộ Tây Ngạn đưa tay cầm lấy phiếu.

Bộ Tây Ngạn bước đi xa dần, Cao Biện mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ quay lưng lại, vừa quay người thì thấy mới vài giây ngắn ngủi anh đã đi đến tòa nhà bên cạnh, nghĩ thầm chân dài đúng là có khác.

Bộ Tây Ngạn đi rất nhanh, hành lang dưới chân phản chiếu những khung cửa sổ từ lớp học. Bên trái là ánh đèn lớp học rực sáng, còn bên phải là vầng trăng mờ mờ treo trên cao. Ánh trăng và đèn hòa quyện trong đôi mắt anh, lấp lánh như nhịp tim.

“Em chọn khoa tự nhiên à, sao nhỉ, tôi có thể đoán được từ trước, nhưng khi thật sự thấy trước mặt, tôi vẫn hơi bất ngờ, có lẽ là vì không cam lòng,” Tuần Trạch mỉm cười hỏi Đô Ôn, “Em thật sự không muốn suy nghĩ lại lần nữa sao?”

Đô Ôn lắc đầu, hai tay đan chặt vào nhau, bấm nhẹ móng tay, ánh mắt cụp xuống, khiến người khác không nỡ ép buộc.

Tuần Trạch thở dài: “Thôi được rồi, vậy chúc em sẽ thuận buồm xuôi gió trong ban tự nhiên, vang danh khắp nơi.”

Đô Ôn cười, nỗi lo lắng và áy náy trong lòng cô cũng vơi đi phần nào. Cô cúi đầu thật sâu trước Tuần Trạch: “Thầy Tuần, em cảm ơn thầy.”

“Không cần khách sáo, tốt nghiệp rồi nhớ đến tìm tôi chụp tấm ảnh kỷ niệm là được.” Tuần Trạch mỉm cười đáp lại.

Đô Ôn cười: “Em nhớ mà.”

Khi cô quay người rời đi, khóe mắt vô tình lướt qua một người đứng ở góc bên phải văn phòng, quay lưng lại phía cô. Người nọ rất cao, không hiểu sao cô không kìm được mà nhìn thêm lần nữa. Đối phương tuy không mặc áo khoác đồng phục nhưng mặc quần đồng phục, là học sinh.

Anh mặc chiếc áo khoác đen không mũ, vì quá cao nên khi nói chuyện với giáo viên phải hơi cúi đầu. Chiếc cổ dài lộ ra từ cổ áo. Nhìn từ phía sau, từng đốt xương cổ nhô nhẹ dưới lớp da mỏng, trông giống như xương sống của rồng, toát lên vẻ ngạo nghễ của tuổi trẻ.

“Không phải chứ? Cậu chọn ban xã hội à?” Quan Cừ ngạc nhiên, gần như không tin nổi: “Cậu chọn ban xã hội làm gì? Cậu thích ban xã hội sao? Tôi khuyên cậu vẫn nên chọn ban tự nhiên…”

“Được.” Bộ Tây Ngạn trả lời một tiếng, rồi cầm bút lên, sửa phiếu đăng ký.

Quan Cừ: “ ? ”

Bộ Tây Ngạn rất thản nhiên, đặt bút và tờ phiếu lại lên bàn: “Em đi nhé.”

Quan Cừ: “…Ờ.”

Bộ Tây Ngạn vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Đô Ôn ở cách đó không xa. Có lẽ cô ấy vội quay lại lớp học nên bước đi rất nhanh. Bộ Tây Ngạn giữ một khoảng cách không xa không gần, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô.

Cô rất gọn gàng, tóc buộc cao, mặc chiếc áo hoodie đơn giản và quần jeans. Cô không mặc quần đồng phục mà khoác một chiếc áo khoác đồng phục hơi rộng. Gió thổi qua, từ vạt áo của cô, phả vào người Bộ Tây Ngạn.

Ánh trăng cũng chiếu sáng con đường họ đã bước qua.

Anh ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua.

Nhưng anh không thể níu giữ.

Bởi vì gió luôn thổi về nơi xa.

Và mặt trăng, vốn dĩ không tự mình tỏa sáng.

Cho đến khi Đô Ôn rẽ vào lớp học, cửa lớp vừa khép lại, những tầng mây trên cao cũng âm thầm thay đổi, che khuất ánh trăng vốn đã mờ nhạt.

Mọi thứ trước mắt dần trở nên tối hơn, ánh mắt của Bộ Tây Ngạn cũng chìm vào sự sâu thẳm. Anh tiếp tục bước dọc hành lang dài, suốt cả quãng đường không một lần ngoảnh đầu lại.