Lệch Độ: Vượt Gió Núi

Chương 2: Tây Thi phàm trần

Bộ Tây Ngạn quay về tiệm, đây là tiệm của chú Chu, một người hàng xóm thân thiết. Chú Chu vốn làm nghề thu gom đồng nát ở nơi khác, tích góp được một ít tiền rồi về quê mở tiệm sửa xe. Ban đầu tiệm chỉ có một gian nhỏ, nhưng mấy năm gần đây, khi ai nấy đều tậu xe mới, công việc phát đạt hơn, tiệm của chú Chu đã mở rộng ra bốn gian.

Đáng tiếc thay chú Chu chưa kịp hưởng phúc thì mắc bệnh qua đời, giờ tiệm do con rể của chú quản lý, con trai chú cũng nghỉ học để về phụ quản lý tiệm.

Ô tô dường như là món đồ chơi của yêu thích không ít chàng trai, hồi nhỏ thích chơi xe mô hình đến lớn lại mê mẩn xe thật. Bộ Tây Ngạn cũng không ngoại lệ, tay nghề anh rất khéo léo, ngày nghỉ thường hay đến tiệm phụ giúp để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Bộ Tây Ngạn có chìa khóa tiệm, anh kéo cửa cuốn lên một nửa rồi chui vào trong. Đèn nhà vệ sinh vẫn còn sáng.

Định bụng gọi tên thì anh bỗng thấy một cây búa thò ra từ cửa. Bộ Tây Ngạn khựng lại, ngay sau đó, một người bước ra.

Đó là Tiểu Pháo.

Con trai của chú Chu, người quản lý tiệm sửa xe.

Có lẽ vì vội vàng mà Tiểu Pháo chỉ mặc mỗi chiếc quần, tay cầm cây búa, khuôn mặt hiện rõ vẻ cảnh giác.

Hắn ta bị cận nhẹ, có lẽ do ngày bé ngồi chơi game ở quán net quá nhiều, bây giờ nhìn ai cũng phải nheo mắt lại.

Bộ Tây Ngạn đứng yên, để hắn ta nhìn cho rõ.

Vài giây sau, Tiểu Pháo buông một tiếng chửi: “Trời má, mày làm tao giật mình, tới giờ này làm gì?”

Nói xong, hắn ta ném cây búa xuống đất, tay xoa xoa cánh tay rồi chạy nhanh vào nhà, vừa chạy vừa càu nhàu: “Mẹ nó, làm tao sợ chết khϊếp, tưởng trộm vào tiệm.”

Bộ Tây Ngạn chỉ biết lắc đầu cười nhẹ, cũng chẳng buồn trách móc gì. Anh đi vào nhà vệ sinh, lau khô tóc rồi bước ra ngoài.

Tiểu Pháo lúc này đã mặc đồ chỉnh tề hơn, hỏi: “Sao người ướt thế? Trưa nay Lan Lan chẳng phải dặn mày mang ô theo sao?”

Bộ Tây Ngạn đáp bâng quơ: “Cho người ta mượn rồi.”

Nghe vậy, Tiểu Pháo sững lại, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, như đã hiểu ra điều gì, hắn ta huých nhẹ vào tay Bộ Tây Ngạn, cười đùa: “Sao đây, yêu sớm rồi à?”

Chiếc ô ấy có hình vẽ mà Lan Lan cẩn thận trang trí, bình thường không dễ gì mà cho ai mượn, đến Tiểu Pháo muốn mượn còn phải năn nỉ cả ngày.

Bộ Tây Ngạn thoáng ngưng động tác, ngẩng đầu, trả lời đúng ba chữ.

Tiểu Pháo buột miệng “chậc” một tiếng, cười trêu: “Rồi rồi, tao sẽ mách lại với Lan Lan, học gì không học lại học chửi thề.”

Bộ Tây Ngạn huých vào người Tiểu Pháo: “Cút.”

Tiểu Pháo vờ kêu lên: “Ôi da!” Rồi không kìm được sự tò mò, hắn ta tiếp tục hỏi: “Nói thật đi, cô gái đó trông thế nào? Hôm nào dẫn đến tiệm để tao xem mặt với!”

Bộ Tây Ngạn lườm Tiểu Pháo một cái sắc lẻm, tay khẽ giơ lên, Tiểu Pháo lập tức lùi lại. Bộ Tây Ngạn một tay nắm lấy cổ áo, cởi phăng chiếc áo len ra.

Thời tiết lạnh buốt như vậy mà anh chỉ mặc đúng một chiếc áo len mỏng và áo khoác ngoài. Áo khoác đã sớm cởi ra ngay khi vừa vào nhà, còn chiếc áo len thì ngấm đầy nước mưa, chỉ vắt nhẹ nước đã chảy ròng ròng xuống sàn.

Sàn nhà là sàn xi măng, bình thường lau dọn đổ nước còn nhiều hơn thế.

Nhưng Tiểu Pháo vẫn tỏ vẻ ghét bỏ: “Mày muốn lau sàn luôn đấy à?”

“Ừ, coi như là làm việc tốt giúp anh.”

Bộ Tây Ngạn vắt kiệt nước rồi treo áo len lên ghế. Sau đó, anh vào nhà tắm lấy khăn lau người. Khi lướt qua Tiểu Pháo, hắn ta lại không nhịn được, chạm nhẹ vào cánh tay săn chắc của Bộ Tây Ngạn, suýt xoa: “Ôi trời, cơ bắp tuyệt thế này.”

Bộ Tây Ngạn có chiều cao nổi bật, khiến bất kỳ ai gặp cũng phải chú ý. Mới mười sáu tuổi mà anh đã cao gần một mét chín, người người mơ ước còn không được.

Còn về dáng người, âu cũng là trời ban.

Thân hình đẹp như tượng tạc. Đôi chân dài thẳng tắp, trước đây còn nhỏ chưa phát triển hết, nhưng mấy năm gần đây, cơ thể phát triển rõ rệt, eo thon, vai rộng, dáng vẻ mạnh mẽ, tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ. Những đường nét cơ bắp hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng mờ mờ, như một bức tranh đầy sức hút.

Tiểu Pháo cười: “Em dâu đúng là nhặt được báu vật mà.”

Hắn ta vẫn chưa từ bỏ thắc mắc: “Nói thật đi, có phải yêu rồi không?”

Bộ Tây Ngạn sau khi lau khô người, giặt khăn rồi treo lên. Khi ra ngoài, anh lườm Tiểu Pháo một cái sắc lẹm: “Lấy cái gì mà yêu?”

Tiểu Pháo không đồng tình, mặt đầy vẻ triết lý: “Này, có gì to tát đâu. Mày không đủ tiền để lên cung trăng gặp Hằng Nga, nhưng dưới mặt đất này, tìm được Tây Thi là chuyện dễ như ăn bánh. Còn với ngoại hình như mày, bắt được Dương Quý Phi cũng không phải chuyện khó.”

Bộ Tây Ngạn bật cười: “Lại lảm nhảm rồi, cút đi.”

Anh lại khoác áo len, vẫy tay: “Đi đây.”

Tiểu Pháo với theo: “Mai đến nhớ dẫn Lan Lan theo, Thành Thành nhớ con bé lắm đấy.”

Bộ Tây Ngạn khẽ gật đầu ra hiệu đã nghe, tiện tay cầm chiếc ô ở cửa rồi bước ra ngoài.

Nhưng chiếc ô của Tiểu Pháo quá nhỏ, không đủ che cho cả thân hình cao lớn của anh. Về đến nhà, Bộ Tây Ngạn lại ướt sũng một lần nữa. Anh nhanh chóng thay đồ, tắm rửa sạch sẽ, rồi nhẹ nhàng đi vào phòng.

Không nằm ngoài dự đoán, Lan Lan đã dậy. Con bé ngồi chênh vênh trên giường, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ, còn ông nội ở giường bên thì đã ngáy khò khò.

Bộ Tây Ngạn bước đến ngồi cạnh giường, Lan Lan khẽ nheo mắt, vươn tay ôm lấy anh, giọng ngái ngủ gọi khẽ: “Anh ơi.”

“Ừ,” Bộ Tây Ngạn đáp lại bằng giọng trầm ấm. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn không ngớt, anh khẽ vuốt tóc Lan Lan, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ đi.”

Lan Lan dụi dụi vào má Bộ Tây Ngạn, giọng nhỏ xíu: “Lạnh quá.”

Bộ Tây Ngạn khẽ cười: “Ngoài trời mưa mà.”

Lan Lan "Ồ" lên một tiếng rồi hỏi: “Anh có bị dính mưa không?”

“Chỉ ướt chút thôi,” Bộ Tây Ngạn trả lời nhẹ nhàng.

“Vậy anh nhớ uống thuốc cảm nha.” Giọng con bé đã mềm lại vì buồn ngủ.

Vừa dứt lời, Lan Lan đã gục đầu lên vai anh, hơi thở đều đều.

Đợi thêm mười mấy giây, Bộ Tây Ngạn mới đặt con bé lại giường, kiểm tra chăn cho ông nội rồi mới trở về phòng mình.

Bộ Tây Ngạn sáng nay dậy muộn, mãi đến bảy giờ mới tỉnh giấc. Khi anh thức dậy thì ông nội đã ra ngoài từ lâu. Ông đã lớn tuổi, sức khỏe không còn như trước, nhưng vì gia đình vẫn cần chi phí trang trải cuộc sống, ông vẫn cố gắng làm việc ở công trường. Mấy năm gần đây, khi tiệm sửa xe mở rộng thêm, Bộ Tây Ngạn cũng kiếm được nhiều hơn, nhờ đó mới thuyết phục được ông nhận công việc nhẹ nhàng hơn là làm nhân viên vệ sinh.

Bữa sáng thường do ông nội nấu, để sẵn trong nồi cho Bộ Tây Ngạn. Vừa đánh răng vừa đi vào bếp, anh mở nắp nồi, hơi nóng vẫn bốc lên, chứng tỏ ông mới rời nhà không lâu.

Tối qua trời mưa lớn mãi đến nửa đêm mới ngớt, nên đất còn ẩm ướt. Bộ Tây Ngạn rửa mặt xong thì vào phòng trong, thấy Lan Lan đã dậy, quần áo chỉnh tề. Anh tiến lại gần, định kéo tay áo con bé lên kiểm tra thì Lan Lan khẽ tránh. Bộ Tây Ngạn không tiếp tục, vì trong suy nghĩ của anh, con gái biết cách giữ khoảng cách với người khác phái là điều tốt.

Từ nhỏ, không có nhiều người phụ nữ xung quanh Bộ Tây Ngạn. Mẹ anh ngày trước bận bịu làm ăn, sáng đi sớm, tối về muộn. Sau này khi sinh Lan Lan, mẹ anh qua đời vì khó sinh, chẳng có ai dạy anh cách chăm sóc một con bé như thế nào. Anh đành phải tự mình từ từ học hỏi.

Chẳng hạn như từ khi Lan Lan vào lớp một, Bộ Tây Ngạn đã bắt đầu giữ khoảng cách với con bé, mỗi lần kiểm tra xem con bé mặc đủ áo ấm chưa, anh chỉ kiểm tra từ ống tay áo mà thôi. Anh mong rằng, cách làm này của anh sẽ dần dần giúp Lan Lan hiểu rõ về giới tính và tự bảo vệ bản thân.

“Em mặc áo len chưa?” Bộ Tây Ngạn hỏi.

“Mặc rồi!” Lan Lan trả lời, giọng hớn hở như khoe với anh, con bé kéo lớp áo bên dưới lên, “Em còn mặc cả áo giữ nhiệt nữa.”

“Tốt lắm,” Bộ Tây Ngạn gật đầu, nhẹ nhàng bảo, “Đi rửa mặt rồi đánh răng đi, lát nữa ăn sáng.”

Sau bữa ăn, hai anh em cùng nhau đi bộ tới tiệm sửa xe. Lan Lan tính tình sạch sẽ, từng bước chân con bé đều né tránh những vũng nước mưa. Đi được một lúc, con bé ngước lên hỏi: “Anh ơi, hôm nay có mưa nữa không? Chúng ta quên mang ô rồi.”

“Không sao đâu, nếu mưa thì mình cứ ở lại tiệm chờ tạnh rồi về,” Bộ Tây Ngạn đáp, tay cầm một chiếc túi, bên trong là ô của tiệm. Nhưng anh không nói cho Lan Lan biết, sợ con bé hỏi đến chiếc ô của mình đã đi đâu.

Trong tiệm vẫn còn vắng vẻ, chưa có khách, chỉ có thằng bé Thành Thành, đã đến chơi. Bộ Tây Ngạn nhẹ nhàng xoa đầu Lan Lan, khẽ bảo con bé ra ngoài chơi với Thành Thành, còn anh thì vào bên trong sắp xếp đồ đạc, tiện tay ném chiếc ô qua một góc.

Lúc này, Tiểu Pháo mới lò mò thức dậy, miệng vẫn còn ngậm bàn chải, mắt lờ đờ ngái ngủ, vừa nhướng mắt đã cất giọng: “Ối dào, Lan Lan bé bỏng!”

Lan Lan lém lỉnh đáp lại: “Tiểu Pháo, sao anh lười thế?”

“Anh lười á? Em không biết tối qua anh trai em…” Tiểu Pháo chưa kịp nói hết câu thì bị Bộ Tây Ngạn đá mạnh một cú vào mông, khiến hắn ta lao về phía trước, may mà vịn được trụ đá gần đó mới đứng vững. “Mẹ nó! Mới sáng sớm đó?”

Bộ Tây Ngạn hạ giọng, “Đừng nhiều chuyện.”

Tiểu Pháo chợt hiểu ra, cũng nói nhỏ hơn, “Lan Lan không biết gì à?”

Bộ Tây Ngạn đáp gọn lỏn: "Ừ."

Con bé lo nghĩ đủ thứ suốt cả ngày rồi.

Tiểu Pháo tặc lưỡi, giọng đầy vẻ ghen tị: “Con gái đúng là áo bông nhỏ ấm áp mà, chẳng nỡ để bị ướt mưa. Nhìn thằng Thành Thành mà xem, dù dao có vào cổ tao hay ba má nó thì nó cũng chẳng thèm hỏi một câu.”

“Này, Lan Lan ngoan quá còn gì. Hay sau này để con bé về làm dâu nhà tao đi, nếu thấy Thành Thành không xứng thì đợi con trai tao lớn thêm chút nữa, thế nào?” Tiểu Pháo vừa nói vừa cười khẩy, vẫn còn ngậm đầy bọt kem đánh răng. Hắn ta cố với lên khoác tay Bộ Tây Ngạn, nhưng vì thấp hơn nên không với tới, cuối cùng đành ôm lấy cánh tay của Bộ Tây Ngạn, nháy mắt lém lỉnh, “Lúc ấy chúng ta sẽ trở thành thông gia thân thiết nhất thế giới.”

Bộ Tây Ngạn liếc Tiểu Pháo một cái, rút tay ra khỏi vòng ôm: “Anh còn không phân biệt được thứ bậc, tôi thấy con trai anh chắc cũng chẳng khôn ngoan hơn được bao nhiêu.”

“Mẹ nó! Mày chửi tao thì được, nhưng đừng có động tới con tao nha!” Tiểu Pháo phản ứng.

Bộ Tây Ngạn thản nhiên: “Ừ, gọi con trai anh đến đây, tôi sẽ xin lỗi trực tiếp.”

Tiểu Pháo bực bội: “Mày quỳ xuống mà xin lỗi đi!”

Bộ Tây Ngạn khẽ cười, liếc hắn ta: "Tôi thì chẳng sao, chỉ sợ thằng bé gặp tổn thọ thôi."

“... Phì!” Tiểu Pháo kêu lên.

“Sao vậy?” Lan Lan đang nghịch nước bên ngoài nghe thấy tiếng thì gọi lớn: “Hai anh đừng có lúc nào cũng cãi nhau có được không?”

Bộ Tây Ngạn dựa người vào lưng ghế, ngồi không ngay ngắn, làm chiếc ghế khẽ nghiêng chỉ còn hai chân chạm đất. Lan Lan thấy thế, vội chạy đến nhắc nhở: “Anh ơi, ngồi đàng hoàng vào đi! Anh đã cao lắm rồi mà còn ngồi kiểu đó, ngã ra là đau lắm đấy!"

Bộ Tây Ngạn chỉ biết thở dài, định đứng dậy, nhưng ánh mắt anh chợt dừng lại ở tay Lan Lan. Anh thấy trên cánh tay trắng nõn của con bé có mấy vết đen.

Lan Lan từ nhỏ đã trắng trẻo, tuy gia cảnh không khá giả nhưng Bộ Tây Ngạn luôn chăm sóc rất kỹ, chẳng mấy khi để con bé bị thương hay để ánh nắng làm tổn hại làn da mỏng manh.

Bộ Tây Ngạn nheo mắt, gọi khẽ: “Đừng nhúc nhích.”

Hai anh em họ đều rất thương yêu nhau, nhưng cũng sợ làm đối phương lo lắng. Bộ Tây Ngạn luôn lo rằng Lan Lan sẽ buồn phiền, còn Lan Lan đơn thuần lại rất sợ Bộ Tây Ngạn.

Đặc biệt là lúc này, khi Bộ Tây Ngạn mặt lạnh nheo mắt, thật đáng sợ.

Giống như một cơn bão sắp đến.

“Sao, sao vậy anh?” Lan Lan ngập ngừng hỏi.

Bộ Tây Ngạn bỗng nhớ đến lúc sáng, lúc anh kiểm tra áo Lan Lan lại né tránh. Từ trước đến giờ, tuy đã được anh dạy dỗ rất kỹ về khoảng cách giữa nam và nữ, nhưng Lan Lan hiếm khi coi anh là một người khác giới.

Con bé không phải đang né tránh người khác giới, mà là tránh anh.

Gương mặt Bộ Tây Ngạn trở nên lạnh lùng hẳn. Anh nhìn chằm chằm Lan Lan, giọng trầm xuống: “Cánh tay em bị sao vậy?”