Đứng chờ năm phút mà chưa thấy người đâu, Hứa Châu quát: “Đồng Chiêu, tôi cảnh cáo chị, đừng có để tôi đứng ngoài này! Nếu chị ghét tôi, không cam lòng, thì ra đây đối mặt nói chuyện đi! Hay là ngay cả đối mặt với em gái mình, chị cũng không dám?”
Cạch.
Đồng Chiêu mở cửa.
Lời nói của người bên ngoài đột ngột ngưng bặt, Hứa Châu sững sờ.
Trước mặt cô ta, Đồng Chiêu khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa, mái tóc đen hơi xoăn xõa ngang vai, làn da lộ ra trắng mịn như tuyết đầu mùa, màu son đỏ rực táo bạo càng tôn lên đôi mắt lạnh lùng, kiêu kỳ đầy cuốn hút.
Đồng Chiêu khẽ nheo đôi mắt hạnh, nở nụ cười lạnh lẽo không chút ấm áp.
“Sao? Không nói nữa à?”
...
Hứa Châu không chỉ không nói được gì, mà còn cảm thấy khó thở.
Rõ ràng mới hôm kia cô ta còn tận mắt chứng kiến Đồng Chiêu cãi nhau kịch liệt với ba trong phòng khách, khóc lóc bỏ nhà ra đi.
Cảnh đó cứ như khắc sâu trong đầu, khiến cô ta không thể thỏa mãn mà muốn tái hiện lại, tận tay dẫm lên sự đau khổ của Đồng Chiêu một lần nữa.
Dáng vẻ thảm hại đâu rồi?
Sự suy sụp tinh thần kia đâu rồi?
Hai người đều có gương mặt giống mẹ.
Một người thừa hưởng nhan sắc của một ảnh hậu, người kia chỉ là nét đẹp nhạt nhòa của một trợ lý.
Nhan sắc so ra, cao thấp rõ ràng.
Đồng Chiêu đẹp toàn diện, từng đường nét từ xương chân mày đến sống mũi cao đều hoàn hảo, tạo nên một khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết.
Vừa nhìn đã biết là một tiểu thư xuất thân cao quý, được giáo dục tốt.
Mà giờ đây, khí chất áp đảo của Đồng Chiêu càng làm cô trông như một nữ vương, vẻ đẹp như có thực thể, nghiền ép Hứa Châu hoàn toàn.
Hứa Châu miễn cưỡng tìm lại giọng nói: “Đồng... Đồng Chiêu, dì mới qua đời không lâu... mà chị dám trang điểm à?”
Dù có lắp bắp, cô ta vẫn may mắn nhắm trúng điểm yếu của cô, đó chính cái chết của mẹ.
Tiếc là trước mặt cô ta giờ đây không còn là cô gái nhỏ dễ xúc động.
Sau khi làm giám sát viên của Gương Luân Hồi trong thế giới tu tiên, Đồng Chiêu đã không còn đau buồn mà chỉ còn thù hận.
Những gì cần trả thù, cô sẽ không bỏ sót.
Nhưng những trò cười từng để kẻ thù chứng kiến, giờ sẽ không lặp lại.
“Mẹ tôi thích nhất là thấy tôi xinh đẹp, giữ gìn nhan sắc mà bà truyền lại chính là cách tưởng nhớ tốt nhất.” Đồng Chiêu cúi mắt, ánh nhìn lạnh như nước rơi trên gương mặt chỉ ở mức thanh tú của Hứa Châu, nhếch môi cười mỉa: “Thứ cô mang cho tôi đâu? Đưa đây.”
Trước lời nói như mệnh lệnh, Hứa Châu ngoan ngoãn đưa túi lớn chứa đồ cho Đồng Chiêu.
Cảm giác nhẹ trên tay khiến cô ta mới nhận ra...
Sao mình lại nghe lời Đồng Chiêu như vậy?
Cô ta đến đây để sỉ nhục Đồng Chiêu, sao lại hành động như thể quay về làm bạn thân?