Trở Về Sau Xuyên Nhanh, Tôi Có Nhân Cách Chuyên Dụng Cho Nghiệp Diễn Của Mình

Chương 2: Hứa Châu

Mẹ cô, không hay biết gì, tưởng bạn thân bị một người đàn ông tệ bạc lừa dối và mang thai ngoài ý muốn, đã dốc hết sức chăm lo cho "người thứ ba".

Hứa Hân Nhã lợi dụng lòng tốt này để tiếp tục mối quan hệ lén lút với ba cô.

Sau đó, khi mẹ cô mắc bệnh nặng, Hứa Hân Nhã cho rằng mình đã đợi được ngày tỏa sáng liền đã tiết lộ sự thật bên giường bệnh, khiến mẹ cô suy sụp vì bị chồng và bạn thân phản bội.

Mẹ cô không chịu nổi cú sốc tinh thần này và qua đời trong mùa đông lạnh giá nhất tại Giang Thành.

Đồng Chiêu, người luôn ngưỡng mộ mẹ và mơ ước trở thành ngôi sao lớn đã thấy thế giới hoàn toàn thay đổi sau cái chết của mẹ.

Những lời trách móc phẫn nộ của cô khiến ba cảm thấy tội lỗi và sinh ra giận dữ, tạo cơ hội cho mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ chiếm hết mọi thứ.

Không có tiền sinh hoạt, không nơi ở, tất cả tài nguyên đều dồn cho em gái kế, người cũng ôm mộng làm minh tinh...

Bên ngoài, giọng nói vẫn không ngừng vang lên: “Đừng giả chết nữa, tôi biết cô ở trong đó. Không phải cô nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Đồng sao? Cô ít nhất cũng phải lấy đi những thứ mình để lại ở nhà chứ? Thấy tôi tốt không? Lái xe mang đồ đến tận đây cho cô á.”

Ồ, kẻ đang sủa ngoài cửa chính là em kế của cô, Hứa Châu.

Ba cô đã đổi tên cho nó, với ý nghĩa "Viên ngọc quý còn sót lại trong biển cả".

Hứa Châu đặc biệt đến tận đây chỉ với hai mục đích:

Thứ nhất, là để chắc chắn Đồng Chiêu sống khổ sở, như vậy cô ta mới thấy yên tâm.

Thứ hai, là dẫm lên người ngã ngựa, đánh kẻ đã rơi xuống hố sâu.

Dù sao thì Hứa Châu cũng từng ghen tị với việc Đồng Chiêu được đường hoàng sống trong biệt thự sang trọng.

Cảnh một tiểu thư nhà giàu từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, sống còn tệ hơn cô ta trước đây, rất đáng để Hứa Châu vượt qua ngàn dặm đến tận nơi thưởng thức.

Và Đồng Chiêu năm 18 tuổi khi đó đã không làm cô ta thất vọng, cho cô ta thấy cảnh mình suy sụp, khóc lóc đuổi cô ta đi.

Đồng Chiêu: “Vừa mới ngủ dậy, đợi tôi một lát.”

Ngoài cửa lập tức im lặng.

Hứa Châu rất muốn xem bộ dạng hiện tại của chị kế.

Cô ta sẵn sàng đợi.

Năm đó, bản thân Đồng Chiêu nằm bẹp trên giường như một con chó chết mấy ngày, hết lăn qua lại nhớ mẹ, lại thầm oán hận mọi thứ nhưng không thể làm gì.

May mắn là khóc hết nước mắt, giờ mắt không sưng, chỉ là gương mặt có phần nhợt nhạt.

Đồng Chiêu lục trong hành lý lấy ra bộ đồ trang điểm, bàn tay thon thả nhanh chóng dặm phấn nền, tô son đỏ rực.

Chỉ trong năm phút, bên ngoài đã không chờ được nữa: