Lâm Thiên Dực bật cười, anh đưa tay lên sờ trán cô ấy, hỏi:
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
“Em về để…” Cô chợt nhớ ra Thiên Dực không biết hôm nay có chuyện gì, vậy nên cô ấy nở một nụ cười: “Em về để nghỉ ngơi một hôm, gần đây cảm thấy nhức đầu quá anh ạ.”
Thiên Dực nắm tay cô, an ủi:
“Đừng lao lực quá em nhé!”
“Dạ…” Trương Thu muốn ôm anh ấy và vùi mình vào ngực anh ấy để mang lại được cảm giác chở che cho chính mình. Nhưng cô chợt nhận ra anh chưa đi tắm, và phải chuẩn bị để cô đưa anh đi tắm.
Khi mặc quần áo đã xong, Lâm Thiên Dực mới điều khiển xe đến cửa trước của phòng ngủ, anh bảo:
“Em nghỉ đi, hôm nay anh có kêu cậu hộ lý ở lại lâu hơn một chút để dẫn anh đi hóng gió.”
“Sao anh không đợi em thay quần áo rồi cùng đi với anh?”
“Em làm việc cả ngày rồi, mệt. Cứ nghỉ ngơi đi. Anh đi với hộ lý Tô thôi cũng được.”
“Ừm…” Trương Thu nghĩ đến bài viết mà mình còn nợ nhà họ Lưu, bèn gật đầu đáp: “Vậy anh đi đi, em phải làm việc. Có đói thì…”
“Anh lớn rồi mà… có phải con nít đâu mà em cứ lo anh không biết tìm đồ ăn khi đói ấy nhỉ? Để anh tự nhiên đi!”
Trương Thu bật cười, hôn lên má anh một cái. Lâm Thiên Dực đi ra ngoài, gặp hộ lý Tô rồi cô mới yên tâm đi vào phòng tắm.
Nhân lúc Lâm Thiên Dực đi ra ngoài dạo cùng hộ lý Tô, Trương Thu cũng đã đăng bài lên trang cá nhân mình, giải vây cho Lưu Khắc. Đương nhiên cô ấy hạn chế bài đó không cho Lâm Thiên Dực thấy rồi.
Đại ý của bài đăng là Lưu Khắc sau khi làm vậy đã bị cha mẹ bắt xin lỗi cô và hứa không làm như vậy nữa. Đồng thời nhắc lại cho cộng đồng mạng nhớ đấy là tập đoàn của chồng mình. Biết mạng xã hội có rất nhiều người toxic, thích đổ lỗi cho phụ nữ nên Trương Thu không thèm xem bình luận. May mà từ khi bị tai nạn, Lâm Thiên Dực cũng không còn dùng mạng xã hội nữa mà chuyển sang thú vui với cây cảnh.
Quan trọng hơn cả, hôm nay anh tỏ ra mình không biết những gì cô muốn giấu. Vừa đăng bài nói đỡ cho Lưu Khắc xong, một tin nhắn bỗng nhiên được gửi đến.
Phương Việt Trạch: Cô có sao không?
Trương Thu: Không, tất cả điều cần nói đều nằm ở bài viết.
Phương Việt Trạch: Thật ra, nếu có phải bị ép nói thì cô nên báo cảnh sát. Nhịn nhục nhiều cũng không tốt.
Trương Thu đáp một chữ “vâng” đến bên kia và bác sĩ Phương không trả lời nữa. Cô không rõ bác sĩ Phương ấy có thật sự là thích mình như Lâm Thiên Dực nghi ngờ không, nhưng thôi, tốt nhất là nên giữ khoảng cách cho êm xuôi mọi chuyện. Để Thiên Dực ghen nữa thì mệt mỏi lắm.