Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 37: Giải quyết

“Trương Thu, con không phải muốn ích kỷ như Thẩm Ngọc Sương đó chứ? Muốn hồ đồ mà làm lớn chuyện, cõng rắn cắn gà nhà ư?”

“Con không ích kỷ như gia đình cậu mợ. Cũng chẳng ích kỷ và vô đạo đức như thế. Mong cậu mợ đừng nói như thể con là người duy nhất có lỗi trong chuyện này trong khi con trai của cậu mợ làm những chuyện vô đạo đức với con. Việc giúp gia đình cậu mợ chả là cái đinh gỉ gì cả, chỉ là con đang giúp những người làm sai mà không biết nói một câu thì không vừa lòng thôi.”

Lưu Mạnh cười lớn:

“Tưởng gì, Khắc. Xin lỗi chị dâu một tiếng. Đều là người nhà, chị ấy sẽ bỏ qua cho con.”

Lưu Khắc lần này trừng mắt lớn với cha mình. Sau đó hít một hơi sâu, dùng hết sức bình sinh nói ra hai từ nhục nhã nhất đời của hắn:

“Chị dâu, xin lỗi.” Nói rồi, hắn lại cười ranh mãnh, hất mặt lên trời:

“Được chưa?”

Trương Thu ngồi thẳng lưng dậy và đáp:

“À… lời xin lỗi thì có nói rồi nhưng tôi chưa tha thứ. Nhưng vì tôi có lòng tốt tôi sẽ cố gắng để giúp. Cậu mợ muốn con làm sao?”

“Con đăng một bài viết lên nói là tất cả đều là hiểu lầm. Do vợ thằng Lưu Khắc ghen nên mới la lên bậy bạ như thế.” Lưu Mạnh nói.

“À… tức là cho dù cả hai vợ chồng nó đều hồ đồ nhưng lỗi là của con vợ. Vì con vợ đăng một video lên mạng xã hội, còn thằng chồng thì đi quấy rối chị dâu của mình.”

“Con đã hứa là…”

“Con nói chú ấy vô đạo đức khi quấy rối con, gia đình chú ấy vô đạo đức khi không xin lỗi con chứ con có nói con sẽ tẩy trắng cho chú ấy khi chú ấy xin lỗi con đâu.”

Lưu Mạnh siết chặt ngón tay lên đầu gối của mình. Ông gằn giọng:

“Vậy thì con muốn làm gì thì cứ làm.”

“Vâng, con cũng có tính làm gì đó rồi.” Trương Thu đứng lên, định về phòng mình nhưng mà lại phải dừng chân mà nói.

“Cậu mợ đừng làm gì Thẩm Ngọc Sương cả. Con sẽ giải quyết chuyện này tốt nhất có thể, Thẩm Ngọc Sương thì để con giải quyết. Còn Thiên Dực…con sẽ không cho anh ấy biết đâu…”

Nói rồi, cô bước về phòng của mình. Cô ấy biết nếu cô nói giúp cho Thẩm Ngọc Sương thì gia đình đó sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Nhưng nếu cô nói mình muốn xử Thẩm Ngọc Sương thì bọn họ sẽ hoàn toàn không để ý.

Vào phòng rồi, Trương Thu mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Ngọc Sương. Gọi mãi mà chẳng được nên cô ấy nhắn tin luôn cho ả:

Trương Thu: Về nhà thì đừng chọc giận bọn họ nữa, bọn họ không dễ dàng tha cho cô đâu.

Vừa xong, cô nằm dài ra giường, cảm thấy lạnh sống lưng với những lời mình vừa nói với tất cả những người đó. Không biết từ khi nào mà bản thân độc mồm độc miệng thế, nhưng sống trong bối cảnh này với một người chồng mất đi khả năng đi lại, cô không sớm thành mụ Yêu Xà độc ác cũng là thành tích đáng nể rồi.

Nằm một lúc thôi mà Trương Thu ngủ quên mất đi. Đợi đến khi Lâm Thiên Dực ở bên cạnh cô ấy gọi cô dậy rồi Trương Thu mới giật mình tỉnh lại. Cô mơ màng nhìn anh một lúc, không biết chuyện gì đang xảy ra.