Món Nợ

Chương 1: Người phụ nữ

Cửa phòng khách đột nhiên mở ra, người đàn ông dẫn theo một phụ nữ cùng một cậu thanh niên bước vào trong nhà.

Hậu Nhϊếp đang nấu ăn bên trong, nghe thấy tiếng động, liền đi ra ngoài và nhìn thấy một cảnh này.

Cố Hoài Nhi cùng lúc đi học về, là học sinh cuối cấp nên cô đặc biệt phải học thêm phụ đạo rất nhiều, buổi tối còn đi học đàn piano, hai mắt mệt mỏi nhắm nhiền lại như thể có cục tạ đè lên, không mở ra được.

Sở dĩ, cô học đàn piano là vì đó là ước mơ duy nhất của mẹ cô. Khi còn là một thiếu nữ, bà luôn mong muốn được trở thành nghệ sĩ đàn piano. Nhưng vì gia đình ngăn cấm, bà cũng không có cánh nào để tiếp tục thực hiện ước mơ.

Mặc dù hiện tại, gia đình cô không giàu có, chi phí học piano là do mẹ cô tiết kiệm được khi đi làm thêm.

Cố Hoài Nhi vừa cảm thấy áy láy nhưng cũng cảm thấy vui mừng, vì cô có thể thay bà thực hiện ước mơ của mình.

Đôi mắt nửa khép nửa mở đi vào trong nhà, thấy có một bóng dáng đứng đó, tưởng người phụ nữ trước mặt là mẹ, cô liền ôm trầm lấy.

"Mẹ, sao mẹ không vào trong mà đứng ở đây vậy?"

Thấy người trước mặt không có động tĩnh, cô mở mắt ra nhìn. Giật mình buông đôi tay ra, người cô ôm không phải mẹ mà là một người phụ nữ xa lạ. Sắc mặt bà ta khó chịu nhìn cô.

"Bà là ai vậy?"

"Đây là Tử Nhan, cùng với con trai cô ấy, Tử Hào. Hai người họ bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ sống ở đây."

Cố Giang lạnh lùng lên tiếng rồi hừ lạnh, dẫn hai mẹ con họ đi vào trong. Để lại hai mẹ và cô với vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau.

"Cái gì chứ?"

Ông ta dẫn tình nhân về nhà, còn mang theo đứa con riêng của bà ta?

Cố Hoài Nhi thấy sắc mặt mẹ mình không ổn, tiến tới gần hỏi: "Mẹ, chuyện này là sao?"

"Mẹ sẽ ly hôn với ông ta." Nói rồi Hậu Nhϊếp quay trở lại nấu ăn với tâm trạng không tốt.

Người đàn ông tên Cố Giang đó là một gã súc sinh, ông ta ăn chơi cờ bạc, bạo hành vợ con không gớm tay.

Bọn họ đã từng phải bán nhà để trả một khoản nợ khổng lồ cho hắn, nhưng khi chuyển sang nhà mới, tật cũ vẫn không thay đổi, còn mang cả đàn bà về nhà sống chung?

Trên người Hậu Nhϊếp đâu đâu cũng là vết bầm tím do ông ta để lại.

Cố Hoài Nhi căm ghét ông ta thấu xương thấu tủy, hận không thể gϊếŧ chết hắn.

Trên chiếc bàn ăn nhỏ, thường ngày chỉ có ba chiếc ghế. Hôm nay, bọn họ tới đây sống, Cố Hoài Nhi cùng mẹ chỉ có thể chờ họ ăn xong rồi mới được ăn. Không khác người hầu của bọn họ là mấy!

Hậu Nhϊếp tức giận dọn đồ ăn ra, đập mạnh xuống bàn.

"Cố Giang, chúng ta ly hôn đi. Tôi đã nhịn đủ rồi, bây giờ ông còn bắt tôi sống chung một nhà với tình nhân của ông sao?"

"Chát."

Một cái tát với lực rất mạnh rơi xuống mặt Hậu Nhϊếp, khiến bà đứng không vững, loạng choạng mà ngã xuống đất.

"Ai cho cô cái quyền lên giọng với tôi?"

"Mẹ, mẹ có sao không?" Cố Hoài Nhi lo lắng, vội chạy tới, nhìn thấy khoé miệng bà đã chảy máu. Cô nghiến răng đứng dậy hét lớn: "Ông dám đánh mẹ tôi?"

"Ư.."

Ông ta bóp chặt lấy cổ Cố Hoài Nhi: "Mày muốn bị đánh giống mẹ mày à?"

Cố Hoài Nhi trừng mắt nhìn ông ta, đôi mắt long lanh của cô giờ đây chứa đầy hận thù: "Có giỏi thì ông gϊếŧ tôi đi."

Đột nhiên cô cười phá lên, nếu ông ta gϊếŧ chết cô, ông ta sẽ phải ngồi tù, đến lúc đó, mẹ cô sẽ được giải thoát.

Ông ta đột nhiên buông cô ra, hất mạnh về phía trước khiến cô ngã xuống, đầu va chạm vào sàn, đầu óc có chút choáng váng.

"Đúng là nghiệt chủng."

"Cố Giang, mau ngồi xuống ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi." Tử Nhan ngồi xem kịch vui bấy giờ mới lên tiếng, mặc dù không ưa bọn họ, nhưng nếu bà không cản lại, chắc chắn sẽ có án mạng sảy ra.

Cố Giang hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bàn rồi nói: "Ly hôn sao? Đừng có mơ, cô còn phải ở đây phục vụ chúng tôi nữa chứ? Nếu dám nói lời này một lần nữa, tôi sẽ cắt lưỡi hai mẹ con các người. Đừng nghĩ tôi không dám làm!"

Lúc này Cố Hoài Nhi mới thực sự sợ hãi, nhưng lời vừa rồi của cô chỉ là buộc miệng nói ra, cô tin một kẻ điên khùng như ông ta, chắc chắn điều gì cũng dám làm.

"Mẹ, chúng ta đi nghỉ ngơi." Cố Hoài Nhi ôm mẹ vào phòng, rồi cô đi tắm rửa.

Ở trong gương, một cô gái xinh đẹp với thân hình mảnh khảnh, nàn da trắng nõn không tì vết, sắc mặt có chút mệt mỏi, trên cổ có một vết hằn đỏ của bàn tay để lại.

Cố Hoài Nhi kị mạnh cổ đến mức sắp chảy máu: "Dơ bẩn."

Dạo gần đây, cô bị áp lực học tập, sắp đến kì thi tuyển sinh đại học, chỉ còn 3 tháng nữa, cô cần phải ôn luyện thật nhiều.

Áp lực học tập cộng với chuyện của gia đình khiến cô bất lực bật khóc, gương mặt lúc khóc có chút đáng thương, khiến người ta không khỏi phiền lòng. Cô thật sự rất mệt mỏi.

Tắm rửa xong xuôi, Cố Hoài Nhi trở lại bàn học, bữa tối cũng không muốn ăn.

Lấy quyển bài tập còn đang làm dang dở ở trường, liếc nhìn thấy mấy bức thư tình còn nằm trong cặp, cô không khỏi không chán ghét, cầm chúng ném vào thùng rác bên dưới không chút do dự, bức thư còn chưa được mở ra xem.

Sau cuộc hôn nhân gần như đổ vỡ của mẹ, cô không còn tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu, đàn ông đúng là một đám dối trá, khốn nạn.

Mấy nam sinh trong trường chỉ thích cô vì vẻ bề ngoài xinh xắn, bọn họ thậm chí còn chưa tiếp xúc hay nói chuyện với cô, mà lại nói rằng thích cô? Đúng là bản năng của đàn ông!