Trường trung học Cố Hoài Nhi theo học là một ngôi trường quý tộc dành cho giới thượng lưu. Người theo học nơi đây không là công tử bột thì cũng là đại tiểu thư danh giá của tập đoàn nào đó ở Trùng Đông.
Sở dĩ cô được học ở đây là nhờ vào thành tích học tập xuất sắc của mình. Trường trung học cũ của Cố Hoài Nhi đề cử cô nhận học bổng miễn phí.
Cô cũng may mắn là người được chọn, học miễn phí ở một ngôi trường có danh tiếng như vậy, ai mà không muốn?
Thế nhưng không ai biết, bên trong ngôi trường quý tộc này thối nát như thế nào. Trường học có điểm số kém nhất Trùng Đông nhưng lại nổi tiếng và được gọi kèm với cái tên danh giá.
Học sinh trong trường thường xuyên bắt nạt, đánh nhau. Thành tích học tập tệ hại, nhưng ngay cả giáo viên cũng phải e dè bọn họ.
Họ thường bắt nạt những kẻ như Cố Hoài Nhi, dựa vào học bổng để học tập.
Từ khi cô chuyển nhà, cô cũng bắt đầu thủ tục chuyển vào ngôi trường này. Trường khá xa so với ngôi nhà đang ở, phải mất một tiếng đi xe buýt mới tới nơi.
Sáng hôm sau cũng như thường lệ, cô bắt xe buýt đi học, khuôn mặt hiện rõ hai chữ uể oải.
Đêm qua Cố Hoài Nhi đã thức khuya học bài cộng với việc phải dậy sớm đi học, nên bây giờ nhìn cô không còn một chút sức sống nào.
Vết tay trên cổ cô vẫn còn hiện rõ, trông rất man rợn, vì phải mặc đồng phục nhà trường nên cô không có cách nào che đi.
"Khốn khϊếp."
Cố Hoài Nhi bước xuống xe, đi một đoạn khá dài mới tới cổng trường.
Tầm mắt cô tối lại khi mới bước vào cổng, có mấy bóng người xuất hiện chặn đường cô, ngước mắt lên nhìn, thì ra là Tam Vĩ, đại tiểu thư của Tam gia.
Nghe nói cha và anh trai cô ta là người tàn nhẫn và độc ác nhất ở Trùng Đông. Ngay cả khi gϊếŧ người, cũng không ai dám bắt bọn họ. Tam gia là gia tộc đứng đầu thành phố, hoạt động buôn bán trắng đen. Ai nghe tới cũng phải khϊếp sợ.
"Các người muốn gì." Đối với những chuyện như này, Cố Hoài Nhi đã quá quen thuộc.
"Đại tiểu thư Cố, hôm nay lại đi xe buýt sao?" Bọn họ không ngừng cười nhạo, chế diễu cô.
Không quan tâm lắm, vẻ mặt cô vẫn vô cảm và không có chút tức giận. Ở trong môi trường như thế này, cô đã tập được cách sống nhẫn nhịn, Cố Hoài Nhi lách người, đi qua bọn họ.
"Á." Tóc đột nhiên bị giật ngược ra sau, đau điếng người, giờ đây cô không còn chịu đựng được nữa, hai mắt ướt lệ, đôi mày cau lại.
"Tôi cho phép cô đi chưa hả?" Tam Vĩ hét lên.
"Tôi hỏi các người muốn gì?" Cố Hoài Nhi tức giận quay người lại, hai tay nắm chặt thành quyền.
"Giờ mới để ý kĩ, trên cổ cô có vết đỏ, không phải hôm qua đã leo lên giường của tên bụng bự nào đó rồi chứ?" Tam Vĩ vẻ mặt kinh thường liếc nhìn qua chiếc cổ trắng ngần có chút đỏ của cô.
"Hahaha..." Đám người xung quanh đi theo Tam Vĩ không ngừng cười lớn.
"Đồ điên."
"Này, nói ai điên hả?" Tam Vĩ tức giận mắng chửi, không ngờ Cố Hoài Nhi lại có gan như vậy, bàn tay dơ lên, muốn tát vào mặt cô.
"Á." Một bàn tay thon dài nổi đầy gây xanh, nắm chặt cánh tay của Tam Vĩ.
"Đau... đau... đau." Tam Vĩ không ngừng kêu la, mắng chửi: "Nam Dương, cậu bị điên hả?"
Giọng nói lạnh lùng vang trên đầu cô: "Đừng bắt nạt người khác nữa."
Là Nam Dương, con trai độc nhất của Nam gia, hắn ta nhìn như là người duy nhất ở đây đạt điểm cao trong các kì thi và cũng là kẻ hay đi bắt nạt người khác, gây rối ở trường.
"Gì chứ? Tai tôi có nghe nhầm không vậy? Cậu chuyên đi ức hϊếp người khác, bây giờ lại kêu tôi không được bắt nạt?" Tam Vĩ vẻ mặt ngạc nhiên không ngừng chế diễu.
"Đừng nhiều lời." Nói rồi hắn lạnh lùng rời đi, để lại đán người với vẻ mặt hoang mang.
Cố Hoài Thư cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn. Nhân lúc bọn họ không chú ý liền lẻn đi.
Đối với việc Nam Dương làm, cô một chút cảm khích cũng không có. Cố Hoài Nhi không quen cảm giác được người khác thương hại.
Chưa kể hắn cũng là kẻ bắt nạt giống như bọn người Tam Vĩ, cô thật chán ghét bộ mặt giả tạo của hắn.
Bảo vệ cô gì chứ? Nam Dương điển trai, gia thế còn tốt như vậy, nữ sinh trong trường, ai không thích hắn? Hắn càng bảo vệ Cố Hoài Nhi, không phải càng có thêm nhiều người ghét cô sao?
"Cô ta lại chạy đi đâu rồi? Cố Hoài Nhi, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô." Tam Vĩ hậm hực dẫm chân.
Học xong tiết năm cũng là giờ nghỉ trưa, các học sinh lần lượt đi tới căn tin mua đồ ăn.
Bình thường Cố Hoài Nhi sẽ không ăn trưa, cô luôn ở lại lớp làm bài tập. Nhưng tối qua nhịn đói, sáng nay cũng không có gì vào dạ dày, bụng cô giờ đây đói cồn cào.
Cố Hoài Nhi quyết định đứng dậy, đi ra căn tin mua cơm. Căn tin buổi trưa đặc biệt đông, khi cô tới nơi, học sinh đã sếp thành hàng dài.
Sau khi mua cơm xong, Cố Hoài Nhi chọn một chỗ trống ở góc, ít ai chú ý tới.
Từ xa nghe thấy giọng nói của Tam Vĩ, Cố Hoài Nhi quay đầu lại, thấy cô ta đang bước về phía mình, chán ghét không thôi, cơm nuốt cũng không ngon.