Món Nợ

Chương 26: Tỉ thí võ thuật

"Cậu dọn dẹp chỗ đó đi, đừng để lại bất kì dấu vết nào."

Tam Nghị nhẹ nhàng lên tiếng, tay cầm ly rượu miết nhẹ lên thành ly, ánh mắt nhìn vế phía xa xăm ở ngoài cửa sổ sát đất.

"Vâng thưa lão đại." Lý Thành không hiểu tại sao hắn ta lại có thể bình tĩnh đến vậy.

Sau khi cúp máy, Lý Thành liền kêu người tới dọn dẹp rồi bảo mọi người trở về chỗ ngồi, tiếp tục vui chơi. Mọi người cũng không quan tâm đến chuyện đó lắm, dù sao người bị bắt cũng không phải mình.

1 giờ sau tại Dạ Khúc.

"Xin chào, chúng tôi là đơn vị thuộc Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công An. Nhận lệnh cấp trên, tới điều tra hành vi sử dụng, buôn bán ma túy trái phép."

Lần này, cả Dạ Khúc lại được phen hốt hoảng khi có một đám người mang danh cảnh sát tới.

"Này này, các người đừng có chêu đùa chúng tôi chứ? Không phải lúc nãy cũng có cảnh sát tới điều tra rồi sao?" Một người đàn ông đang đánh bạc không kiên nhẫn lên tiếng, bọn họ định hù doạ đến bao giờ đây?

"Tôi không quan tâm, nhiệm vụ của chúng tôi là tới đây điều tra thông tin." Vừa nói người đứng đầu vừa dơ thẻ công an ra.

Quả thật là công an, vậy mấy người hồi nãy là...?

Mọi người một lần nữa được triệu tập xuống dưới sảnh. Sau một hồi kiểm tra, không thấy dấu hiệu gì, đám người công an lập tức rời đi với vẻ mặt hoang mang. Bọn họ đều tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng đều không thấy gì. Vậy cấp trên tại sao lại điều họ đi?

Tất nhiên là không tìm thấy, bởi vì người của Tam Nghị đã lấy và mang nó đi trước rồi!

Khi xung quanh đã tản ra, lúc này có một người thần sắc tái nhợt, mặt không có một gọt máu nào ngồi ở góc bàn. Trong đầu hắn lập tức hiểu ra gì đó. Mình đã bị mắc bẫy rồi!

Nhanh chóng len qua đám người vẫn còn đứng đó, lập tức chạy ra ngoài thật nhanh.

"Rầm." Một cước đạp chuẩn xác rơi vào người Hải Lam, khiến hắn bay xa mấy mét rồi đập vào bàn.

"Ựa... ha..." Hải Lam lập tức ôm lấy bụng đau rêи ɾỉ. Ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Bắc Hà, trán nổi gân xanh vì tức giận.

"Ngươi chán sống rồi phải không? Dám đυ.ng vào Tam thiếu gia?" Bắc Hà đi tới nắm cổ áo hắn ta rồi xách lên, khoé miệng chảy ra tia máu. Quả nhiên lực của Bắc Hà rất mạnh.

"Tôi... tôi không có, anh nói gì tôi không hiểu." Hắn lắp bắp nói, cố gắng giữ sự bình tĩnh lại, không để đối phương nhận thấy mình đang run rẩy."

Quản lý đi tới, đầu hắn luôn nhạy bén và nhảy số rất nhanh, đoán ngay ra được sự việc lần này là do có người gài bẫy, chỉ không đoán được rằng đó là Hải Lam, người làm ở đây 3 năm, luôn thân thiết với hắn. Trên mặt có chút ngỡ ngàng.

"Hải Lam, cậu... cậu..."

"Quản lý tôi không có làm gì hết... Mau... mau bảo hắn bỏ tôi ra."

Lúc này, viên cảnh sát đi tới, là người mà Hải Lam đã thì thầm vào tai: "Bắc Hà, chính là tên đó." Hắn chỉ thẳng vào mặt Hải Lam rồi nói lớn.

Bắc Hà gật gật đầu: "Sao hả? Còn muốn chối nữa không?"

"Quản lí Lý, anh bị dắt mũi mấy năm mà không hề hay biết hả? Đó giờ tôi tưởng anh là người thông minh, nhảy cảm." Bắc Hà cười khẩy không khỏi chế nhạo, liếc nhìn khuôn mặt đang cố kìm nén cơn tức giận.

Thật không ngờ Hải Lam làm thân với quản lí chỉ để lợi dụng. Lý Thành lại ngu xuẩn đặt hết tình thương yêu, quý mến cho hắn, tên gián điệp cặn bã.

Nhân lúc không có ai chú ý, Hải Lam lập tức vung tay đấm vào mặt Bắc Hà khiến đầu anh ngoảnh sang một bên. Bắc Hà cau mày buông tay đang nắm áo hắn, ra ôm mặt đau đớn. Xuống tay cũng mạnh lắm!

Hải Lam nhảy lên bàn rồi chạy nhanh về phía cửa, cơn thịnh lộ của Bắc Hà đạt đến đỉnh điểm, quay người nhìn Hải Lam đang chạy trốn, anh bất giác cười quỷ dị.

Nhanh chóng chạy đuổi theo, chưa đầy 4 giây, cánh tay thon dài bắt được cánh tay của Hải Lam. Hắn quay lại, bất ngờ nhìn khuôn mặt của Bắc Hà đang ở gần.

Không hổ danh là cánh tay trái của Tam Nghị, thân thủ rất nhanh nhẹn! Người ở bên cạnh Tam Nghị quả nhiên không thể tầm thường.

Hải Lam hất tay ra sau, quay người lại đấm vào mặt Bắc Hà, anh nhanh nhẹn lé tránh, tay vung lên cổ hắn. Hải Lam dùng cánh tay săn chắc chặn lại rồi hất ra. Đạp một cước vào bụng Bắc Hà, anh đau đớn cau mày ôm bụng, đôi chân thon dài gạt chân Hải Lam khiến hắn bất ngờ ngã xuống, đầu cộc vào sàn có chút choáng váng.

Nhân cơ hội đó, Bắc Hải tiến tới giáng một cú đấm vào mặt hắn. Đang định đấm xuống một lần nữa, Hải Lam lấy lại ý thức lăn người né. Hai người tỉ thí võ thuật một hồi, sảnh tầng một của Khúc Dạ hỗn loạn một phen, đồ đạc rơi hết xuống sàn. Thấy chiếc ghế bên cạnh, Hải Lam nhanh chóng cầm lấy dơ lên cao đập vào đầu Bắc Hà. Một dòng máu chảy ra.

Tên Hải Lam này không đơn giản, kĩ năng rất tốt, không thể xem thường.

"Phằng..."

"A..."

Hai thanh âm phát ra cùng một thời điểm, Bắc Hà đột nhiên nhìn đối thủ của mình mất thăng bằng, chân hắn ta bị bắn thủng một lỗ, máu tươi chảy xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ngoảnh đầu nhìn về phía tiếng súng phát ra. Là Tam Nghị, thân hình hắn dựa vào cửa, tay dơ súng lên miệng thổi phù một hơi, khói thuốc súng bay đi.

"Lần sau dùng súng, không cần đánh, bẩn tay!" Giải quyết xong, anh quay đầu lại, đi về phía xe.