Chú Kim là tài xế riêng của ông cụ, đây là sự quan tâm từ ông nội nên Tạ Quân Văn không từ chối.
Sau bữa sáng, chú Kim lái xe đưa Tạ Quân Văn đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Tạ để kiểm tra.
Kết quả kiểm tra nằm trong dự đoán, Tạ Quân Văn cuối cùng đã tháo bỏ được cái bột đã theo anh suốt hai tháng qua.
Tạ Quân Văn không về căn nhà cổ, anh bảo chú Kim đưa mình về căn hộ ở khu sầm uất nhất thành phố A. Đây là tài sản riêng của anh, từ khi tốt nghiệp và đi làm, anh đã sống một mình ở đây.
Cuối tuần, hôm nay anh không đến chi nhánh, đợi đến khi đêm buông xuống, anh lái xe thẳng đến câu lạc bộ nơi đã hẹn trước với Cận Lễ.
Anh đến muộn, bước vào phòng riêng và nhìn thấy nhiều người quen. Xem ra Cận Lễ đã gọi hết những người có chút quan hệ trong giới đến đây.
Nhà họ Tạ có vị thế không nhỏ trong giới, vừa bước vào, đã có vài người mỉm cười chào hỏi anh.
Tạ Quân Văn không để ý đến những người khác, ánh mắt anh rơi vào người đang ngồi trong lòng Cận Lễ. Anh chần chừ một lát rồi tiến lại gần.
"Cận Lễ, anh làm cái gì thế? Không phải vẫn nhớ nhung mối tình đầu của mình à? Người đang ngồi trong lòng anh bây giờ là ai đây?" Giọng điệu của anh không hề tốt, đầy vẻ khinh thường.
Đây là lần đầu tiên anh mỉa mai người khác, cảm giác không quen chút nào, biểu cảm khinh miệt trên khuôn mặt cũng khá gượng gạo.
Trong căn phòng, ánh đèn đủ màu sắc chớp tắt liên tục, che giấu hoàn hảo những biểu cảm thoáng qua trên mặt từng người.
Cận Lễ siết chặt vòng tay quanh eo của người trong lòng, lười biếng đáp: "Có chút cô đơn, thuê một người để vui chơi thôi."
Tạ Quân Văn ngồi xuống bên cạnh anh ta, trong lòng mắng chửi không tiếc lời, nhưng ngoài mặt vẫn cười: "Nghe rõ chưa? Cậu chủ Cận của chúng tôi chỉ đang chơi đùa với cậu thôi, đừng có mà động lòng với tên cặn bã này đấy."
Anh mắng Cận Lễ là cặn bã, chẳng phải cũng đang ám chỉ đến người trong lòng anh ta sao, hy vọng người ấy có thể hiểu ra.
Cận Lễ vỗ nhẹ vào mông người trong lòng, "Nghe rõ chưa? Tôi là một tên cặn bã đấy, đừng có yêu tôi."
Người kia run rẩy rúc sâu vào lòng Cận Lễ.
Tạ Quân Văn thầm cảm thấy buồn nôn, tò mò không biết Cận Lễ lúc này đang nghĩ gì, anh giả vờ vô tình vươn vai, tay giơ lên "vô tình" quét qua tai của Cận Lễ.
【Công khai mà còn rúc vào lòng tôi thế này, thật không biết xấu hổ. Về nhà sẽ xử lý cậu ra trò!】