Sau bữa cơm, ông cụ gọi ba người con trai và Tạ Sùng Hoán vào thư phòng để họp.
Những người còn lại ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm về những tin đồn trong giới nhà giàu.
Tạ Quân Văn muốn ra ngoài chơi tuyết, nhưng chân không tiện, chỉ có thể nhìn em họ dẫn cháu trai cháu gái ra ngoài chơi ném tuyết, còn anh thì phải ngồi trong nhà nghe chuyện phiếm.
Anh đưa tay lấy một miếng cam đã được cắt sẵn, vô tình đυ.ng tay vào đại tẩu cũng đang lấy cam, không hề chuẩn bị trước mà nghe được tiếng lòng của cô.
【Những chuyện này tôi biết từ lâu rồi, tôi còn biết con trai nhà họ Cố ở ngoài làm loạn, mấy ngày trước vừa bị ông già nhà nó đánh cho một trận.】
Tạ Quân Văn vừa gặm cam vừa nghĩ, không ngờ người luôn im lặng nhất như đại tẩu lại thích nghe chuyện phiếm.
Anh đã có khả năng đọc tâm trí được hai tháng, rất ít khi có dịp về lại căn nhà cổ, thêm vào đó, gia đình anh cả trước đây không sống ở thành phố A, nên họ cũng ít khi gặp nhau, dù có năng lực đọc tâm trí cũng không có cơ hội tiếp xúc với họ.
Tạ Quân Văn không hứng thú với những chuyện này, ngồi một lúc không chịu nổi nữa, nên đề nghị muốn về phòng nghỉ ngơi.
Mẹ Tạ gọi một nữ giúp việc đến đỡ anh lên lầu.
【Cậu ba đẹp trai quá đi!】
Tạ Quân Văn khẽ mỉm cười.
【Cậu ba này đúng là nhân vật bá đạo trong anime, từ nam chính đến vai phụ không ai thoát khỏi lòng bàn tay của anh ấy!】
Tạ Quân Văn bối rối, không hiểu nữ giúp việc đang nghĩ gì.
【Nhưng mà thân hình của cậu ba cũng chuẩn quá chứ, vai rộng eo thon, đúng kiểu mà người ta thích!】
Anh giữ nét mặt bình thản nghe nữ giúp việc nói suốt đường đi, chắc chắn đây không phải lời khen rồi.
Thôi, anh cũng chẳng hiểu nổi.
Trong phòng, hệ thống sưởi ấm tốt hơn hẳn bên ngoài, vốn đã buồn ngủ sẵn, Tạ Quân Văn nằm xuống giường và chìm ngay vào giấc ngủ.
Tuyết rơi suốt đến nửa đêm, dấu chân trong trang viên lại bị lớp tuyết mới phủ kín.
Trời vừa sáng, quản gia đã gọi một vài người dậy quét tuyết. Quét tuyết có thưởng thêm tiền, nên ai cũng vui vẻ làm.
Bảy giờ sáng, người giúp việc gõ cửa mời Tạ Quân Văn xuống ăn sáng.
Tạ Quân Văn tự nhủ phải ép mình thức dậy, nếu muộn thì sẽ bị ông nội trách mắng, sau đó bố mẹ lại sẽ nói, nghe mãi cũng mệt.
Vậy nên anh không thích ở căn nhà cổ, chẳng có cơ hội nào để ngủ nướng.
Được đỡ xuống dưới nhà, anh phát hiện mình vẫn dậy khá sớm, bàn ăn chỉ có anh cả, đại tẩu và vài bậc trưởng bối đang ngồi.
Trước khi Tạ Quân Văn kịp ngồi xuống, ông cụ liếc nhìn chân anh rồi nói: "Ngoài trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc ấm, để chú Kim đưa cháu đi."