Dao nhận lấy xà phòng, đặt sang một bên và nói: “Được, trưa nay mẹ sẽ dùng thử.”
Thường Niệm vui vẻ hứa: “Lát nữa con sẽ chải tóc cho mẹ.”
Dao cười đáp: “Được.”
Sau khi giao hết việc cho mẹ, Thường Niệm cầm ống tre đựng xà phòng đi tìm Lệ. Mặc dù bóng ma từ lần trước vẫn còn ám ảnh, nhưng để không phải thấy chấy lúc ăn cơm nữa, cậu quyết tâm vượt qua nỗi sợ của mình.
"Ở nhà có ai không?" Thường Niệm đứng ngoài gọi, lần này cậu khôn hơn, không còn hỏi xem có thể vào được không.
Lệ vén màn bước ra, thấy ngay Thường Niệm với khuôn mặt đầy hào hứng.
“Chào buổi sáng.” Thường Niệm giơ ống tre vẫy tay chào Lệ.
Lệ gật đầu thay cho lời đáp, mắt nhìn ống tre trên tay cậu: “Đây là kết quả của cậu?”
Lệ cân nhắc dùng từ, có vẻ đây là cách Thường Niệm gọi nó.
“Ừ, đúng rồi. Dù chưa phải là sản phẩm hoàn chỉnh, nhưng cũng dùng được rồi.” Thường Niệm lấy một ít ra đặt trên mảnh sành chuẩn bị sẵn, đưa cho Lệ, “Anh thử xem sao.”
Thấy Lệ chỉ nhìn mà chưa động tay, cậu giải thích thêm: “Đây là xà phòng. Dù nó chưa đông lại hoàn toàn, nhưng đã có thể dùng để tắm rửa, gội đầu, rửa mặt. Nó làm sạch rất tốt.”
Lệ nhìn Thường Niệm, thấy tóc cậu quả thật trông mềm mại hơn nhiều, liền hỏi: “Cậu đã dùng sáng nay rồi?”
Thường Niệm xoay đầu qua lại khoe mái tóc đã hết xơ rối, “Đúng thế, anh thấy thế nào, không tệ phải không?”
Lệ gật đầu, hiếm khi khen ngợi: “Không tệ.”
Lúc này, Lệ dường như đã hiểu tại sao Thường Niệm không ngại truyền dạy y thuật cho người khác. Một phần có lẽ vì tính cách cậu đơn thuần, nhưng quan trọng hơn là cậu luôn mang lại những điều bất ngờ, chứng minh mình thực sự độc đáo.
Thường Niệm đặt mảnh sành vào tay Lệ, “Anh cứ dùng thử đi. Tắm xong, gội đầu xong, em có vài chuyện muốn nói với anh.”
Lệ nhìn mảnh sành trong tay rồi lại nhìn Thường Niệm, cuối cùng vẫn cầm nó ra bờ sông.
Thường Niệm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong.
Cậu nhanh chóng chạy theo, đưa cho Lệ chiếc lược làm bằng tre tự chế, “Dùng cái này để chải tóc sẽ dễ hơn. Tạm thời em làm vội nên chưa được kỹ lưỡng, sau này có thời gian sẽ làm cái tốt hơn tặng anh.”
Sáng sớm bị nhét hai thứ vào tay, Lệ hơi ngỡ ngàng, sau một lát mới đáp lại: “Cảm ơn.”
Thường Niệm hài lòng với phản ứng của Lệ, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người đã bớt căng thẳng... thì phải?
Cậu lắc đầu, không muốn bận tâm đến chuyện này nữa. Công việc vẫn chất đầy từ khi cậu bất ngờ xuyên không tới đây. Sau khi đưa đồ cho Lệ xong, Thường Niệm lại tiếp tục đi dạy học trò.
Không chỉ dạy họ nhận biết thảo dược, Thường Niệm còn thu thập những loại thảo dược cần thiết về dự trữ. Giờ cậu chưa dám đi xa, chỉ loanh quanh gần nơi ở, giống như con thỏ nhỏ bận bịu gặm hết cỏ quanh nhà.
Đến trưa, Lệ vẫn như thường lệ, tới dùng bữa cùng mọi người. Thường Niệm liếc mắt nhìn Lệ, thấy người đứng đầu bộ tộc sau khi tắm rửa trông sạch sẽ hơn hẳn, liền kín đáo ngắm thêm vài lần.
Có lẽ bình thường Lệ quá uy nghiêm, hoặc cũng có thể Thường Niệm sợ bị ánh mắt sắc như dao của Lệ nhìn thấu, nên chưa bao giờ dám nhìn kỹ anh ta. Giờ ngắm kỹ rồi, cậu mới nhận ra Lệ thực sự có dung mạo cực kỳ đẹp.
Đường nét của Lệ vô cùng cứng cáp, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng, kết hợp với sống mũi cao thẳng như một bức tranh công phu mà tạo hóa tỉ mỉ vẽ nên.
Thường Niệm thầm thở dài, Ôi chàng trai trẻ, đúng là tràn đầy sức sống! Cậu hoàn toàn quên mất cơ thể hiện tại của mình chỉ mới mười lăm tuổi.
Khi đang ăn, Lệ hỏi: “Sáng nay cậu bảo có chuyện muốn tìm tôi, là chuyện gì?”
Thường Niệm mới nhớ ra kế hoạch của mình, “À, anh có thể gọi vài chiến sĩ đi cùng em đến chỗ tế tổ không?”
Lệ dừng tay, ánh mắt chợt sắc bén hơn, “Cậu đến đó làm gì?”
May mà Thường Niệm không nhìn Lệ nên không nhận ra vẻ mặt đó. Cậu vừa uống cháo khoai lang vừa đáp: “Em muốn kiểm tra vài thứ.”
Lệ chậm rãi ăn thêm vài miếng, rồi đồng ý: “Được, tôi sẽ bảo Hồng chọn vài người đi cùng. Trước khi trời tối, cậu phải trở về bộ tộc.”
Thường Niệm gật đầu lia lịa, “Anh yên tâm, em đi nhanh về nhanh.”
Hai người trò chuyện qua lại, còn cha mẹ ngồi im lặng lắng nghe.
Lý do Thường Niệm muốn đến nơi tế tổ là vì từ ký ức của cơ thể này, cậu biết nơi đó có một suối nước nóng. Tuy nhiên, cậu không phải muốn tắm suối, mà là vì những nơi có suối nước nóng thường có lưu huỳnh.
Thực ra cậu không định đem những phát minh hiện đại vào thế giới nguyên thủy quá nhanh. Nhưng cách nhóm lửa hiện tại quá rườm rà, cậu muốn cải thiện bằng cách tạo ra phiên bản nâng cấp, kiểu 2.0.
Hôm qua, Thường Niệm đã bận rộn cả buổi chiều mới chế tạo ra được một ít phèn chua. Có phèn chua, cộng với lưu huỳnh, cậu có thể tạo ra hỏa tập.
So với cách nhóm lửa thủ công, hỏa tập tiện lợi hơn rất nhiều.