Tiếng chim ưng kêu vang, phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng. Thường Niệm bước ra khỏi lều, hướng mắt nhìn về phía ánh bình minh.
Mặt trời màu cam vàng từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, chiếu rọi những giọt sương trên lá, trong veo và tinh khiết.
Cậu chọn một cây đan xanh có hình thù kỳ lạ để làm dấu, nhằm xác định phương hướng. Nhưng thật ra cũng không cần ghi nhớ quá kỹ, vì bộ lạc Diên Việt theo hướng truyền thống tiêu chuẩn – lưng về phía Bắc, mặt hướng về phía Nam.
Sau lưng có tiếng bước chân, cậu quay lại nhìn và phát hiện là mẹ đang đi ra.
“Thế nào, đêm qua con ngủ có ngon không?” Yêu Nương vừa búi tóc vừa hỏi.
Thường Niệm mỉm cười vui vẻ, miệng cười rạng rỡ: “A Nương, chào buổi sáng, đêm qua con ngủ rất ngon.”
Yêu Nương hài lòng gật đầu, sau đó quay vào lều, khi quay ra trên tay bà đã cầm thêm một chiếc giỏ.
Thấy mặt trời chỉ mới vừa ló dạng, phần lớn người trong bộ lạc vẫn còn đang nghỉ ngơi, Thường Niệm thắc mắc: “A Nương, mẹ chuẩn bị bữa sáng à?”
“Ừ.” Yêu Nương gật đầu, giải thích: “Hôm nay Lệ đưa các chiến sĩ đi săn, cần chuẩn bị thức ăn cho họ trong cả ngày.”
Thường Niệm dựa vào những mảnh ký ức rời rạc của thân xác cũ mà biết được rằng việc săn bắn thường đi khá xa. Nếu muốn hiểu rõ môi trường xung quanh bộ lạc Diên Việt, đi cùng đội săn bắn có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Ý nghĩ này chưa kịp nói ra, Yêu Nương đã nói: “Một lát nữa, cha con sẽ dậy, chắc ông ấy có chuyện cần nói với con.”
Thường Niệm gật đầu, đành tạm bỏ ý định vừa nghĩ ra. Có vẻ hôm nay không thể đi theo đội săn được, chỉ đành đợi đến giữa trưa để đoán sơ vị trí của bộ lạc Diên Việt.
Biết mình không thể theo đội săn, Thường Niệm thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến ánh mắt của Lệ nhìn mình hôm qua, lòng cậu lại cảm thấy gai người.
Nhưng chuyện gì đến cũng không thể tránh được, Yêu Nương lấy từ trong giỏ ra một đôi giày cỏ đưa cho Thường Niệm: “Con dậy rồi, vậy giúp mẹ mang đôi giày này sang cho Lệ đi.”
Thường Niệm nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh: “A Nương, có lẽ Lệ còn chưa dậy đâu.”
“Không đâu, Lệ luôn dậy rất sớm.” Yêu Nương không nhận ra sự chần chừ của con trai, nói.
“Vậy thì anh ta chăm chỉ thật đấy!” Thường Niệm cười gượng, cầm lấy đôi giày cỏ.
Giống như phi tần trong phim cung đấu, Thường Niệm bước từng bước nhỏ chậm rãi, khó nhọc đi về phía lều của Lệ. Thật đáng tiếc, khoảng cách quá ngắn, đi chưa được bao xa đã đến nơi.
“Anh dậy chưa?” Thường Niệm hỏi với giọng dịu dàng nhất có thể, nhưng giọng của cậu vì lâu không nói chuyện nghe có phần thô ráp, như đã trải qua bao năm tháng.
“Có chuyện gì?” Giọng từ trong lều vang lên, không nghe ra cảm xúc.
Không kiềm chế được, Thường Niệm run rẩy. Trời ơi, sáng sớm ở xã hội nguyên thủy thật sự lạnh quá!
“A Nương bảo em đưa giày cỏ cho anh.”
Trong lều im lặng vài giây, rồi Lệ mới lên tiếng: “Vào đi.”
Thường Niệm hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người, chỉ có tay cầm màn lều là hơi run. Đừng hiểu lầm, chỉ là bị lạnh thôi, đúng, là bị lạnh.
Mặt trời vừa ló dạng nên ánh sáng chưa đủ mạnh. Khi bước vào lều, Thường Niệm gần như không nhìn thấy gì. Bản năng của kẻ từng chết một lần mách bảo... nguy hiểm!
Nhưng động tác né tránh của cậu vẫn chậm chạp, một bàn tay thô ráp không chút do dự bóp chặt cổ cậu. Cậu giống như con nai sắp chết, tay chân giãy giụa, nhưng yếu ớt đến mức không có chút sức lực.
“Buông... buông tôi ra!”
Bàn tay đó không vì lời nói của cậu mà nới lỏng, vẫn bóp chặt cổ cậu. Thường Niệm cảm thấy nếu người này dùng thêm chút lực, cậu sẽ nghe thấy tiếng xương cổ vỡ. Chỉ không biết là thính giác sẽ biến mất trước hay cổ sẽ gãy trước.
“Anh... anh gϊếŧ tôi thì thay đổi được gì? Nếu... nếu lời tiên tri của cha tôi là thật, thì việc tôi chết có thể khiến Tổ Thần không lấy lại ân sủng của ngài sao?”
Thường Niệm thật sự cũng nghĩ như vậy. Nếu lời tiên tri là thật, có lẽ cậu là sứ giả được nhắc đến. Nhưng nếu sứ giả bị gϊếŧ, Tổ Thần có thờ ơ sao? Nếu lời tiên tri là giả, vậy cậu chết thì có ý nghĩa gì?
Ánh mắt Lệ thu lại sự sát khí, dần dần nới lỏng tay ra.
“Đi dạo xa xa một chút, chờ vết đỏ trên cổ biến mất rồi hãy quay lại.” Anh ta ra lệnh, giống như đang sai khiến thuộc hạ.
Thường Niệm muốn nói “dựa vào đâu”, nhưng không dám. Cậu cũng không dám mách với ai, sợ cha mẹ lo lắng, nên ngoan ngoãn đi ra ngoài hít thở không khí lạnh.
Sau bữa sáng, Yêu Nương đưa cho Lệ một gói hành lý bằng da sạch sẽ. Bên trong hành lý có vẻ đầy ắp, giống như kiểu hành lý mà người xưa thường đeo chéo trên người khi ra ngoài.
Lệ nhận lấy, cẩn thận buộc vào người và nói: “Cảm ơn Yêu Nương.”
Yêu Nương mỉm cười dịu dàng, giục anh ta: “Lo chuyện của con đi.”