Chuyện xét nhà mà Chương nương tử nhắc đến, không phải là điều nàng trải qua, mà là thân thế đau thương của "Quần Thanh", cung nữ Dịch Đình nguyên bản. Nghĩ đến đây, Quần Thanh đưa cho Chương nương tử chiếc giỏ đựng áo đông đã may vá xếp gọn: "Phiền nương tử nhờ người đưa cái này đến cho a gia nô tỳ."
Khi vừa thế chỗ cung nữ "Quần Thanh", Quần Thanh đã lục tìm mọi dấu vết nàng ta để lại trong phòng, phát hiện trong tủ có chiếc áo đông may dở. Tiểu cung nữ chết vì bệnh này, hàng năm đều gửi áo đông về cho a gia mình.
Phụ thân của "Quần Thanh" là Quần Thương, nhiều năm trước vì lời nói mà mắc tội, liên lụy cả nhà bị tịch thu làm nô, còn mình thì bị án tù chung thân, đến giờ vẫn còn trong ngục.
Chương nương tử nhìn áo đông, vẻ mặt không nỡ: "Ngươi nói ngươi đã đắc tội với Bảo An công chúa, về sau phải làm sao?"
Quần Thanh nghe vào tai, không nhịn được nhìn về phía Chương nương tử, thực sự có đôi phần nghi hoặc: "Nương tử trách nô tỳ nhất thời nông nổi, nô tỳ cũng muốn hỏi nương tử một câu."
Nàng hỏi: "Suốt đường che chở, sự kiên trì nâng đỡ của nương tử, nô tỳ có thể cảm nhận được. Ngài không sợ đắc tội với người khác sao?"
Chương nương tử sững người.
Sau đó, ánh mắt bà ấy trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Ta ở Dịch Đình đã hai mươi năm rồi, còn có gì để sợ? Lão già Bùi Giám tác kia có thể làm gì được ta? Ngươi cũng thấy đó, Bảo Xu là khuê nữ thế gia, nơi nàng ta thực sự muốn đến là Lục Thượng. Đi đường này với chúng ta, chỉ là được đưa vào cung để rèn luyện, tích lũy nhân tình mà thôi. Chính vì thế, ta càng phải nâng đỡ ngươi.
Có người sinh ra đã định sẵn con đường mây xanh, còn ngươi và ta chỉ là nô tỳ thấp hèn nhất, bỏ lỡ cơ hội ra ngoài lần này, ngươi cũng như ta, sống trong việc giặt giũ, rửa bô hai mươi năm, mài mòn hết chí khí?"
Chương nương tử thở dài thườn thượt: "Lúc ta mới quản dạy các ngươi thì hung dữ lắm, đánh mắng đủ điều, ngươi chưa từng oán hận ta. Năng lực và phẩm tính của ngươi, vốn không nên ở Dịch Đình. Chương Tứ nương ta không phải ai cũng nâng đỡ, ta nhìn ra rồi, ngươi khác với người khác, ngươi là người biết ơn nghĩa."
Quần Thanh thần sắc khẽ động: "Nương tử có việc gì muốn nhờ nô tỳ? Ngài cứ nói."
Bất kể là việc gì, nàng đều sẽ tìm cách làm được.
"Không có không có —— đừng nói, thực ra có một việc riêng." Chương nương tử ấp úng nói, "Nếu sau này ngươi may mắn được làm cung quan, nhất định phải thả ta ra khỏi cung. Ta và ngươi có cảnh ngộ tương tự, từ nhỏ đã vào cung làm nô, đều chưa thấy bên ngoài cung như thế nào. Ta không muốn thật sự bị chôn ở bãi tha ma đâu."
Quần Thanh gật đầu đáp ứng, Chương nương tử liền mỉm cười, kéo kéo áo nàng, lại chỉnh lại búi tóc cho nàng, cũng có chút đượm buồn, "Đáng tiếc, sau này không còn ai giúp ta quản kho nữa. Một kho lớn như thế..."
"Quần Thanh!" Quần Thanh lên đường, lại nghe thấy Chương nương tử đuổi theo, cao giọng gọi từ phía sau, "Tính ngươi quá bất tuân, nhưng ngươi phải nhớ, hiện giờ ngươi chỉ là nô tỳ, phải học cách cúi đầu! Ta vừa nói đùa đấy, lý tưởng đó có lẽ quá lớn. Không làm được cung quan thì thôi, sống còn quan trọng hơn!"
Nói xong, Chương nương tử gập mình cúi đầu, với tư thế của cung nữ Dịch Đình đối với cung nữ tam đẳng, xa xa tiễn biệt.
Trong con hẻm chật hẹp giữa những dãy nhà thấp cũ kỹ, gió thổi tung váy áo và khăn choàng của Quần Thanh. Qua lớp lớp mái hiên, nàng nhìn bóng dáng thấp bé kia, trong lòng có phần xúc động.
Kiếp trước, nàng một lòng cầu chết, dường như chưa từng ngoái lại, nên không thấy trên con đường còn có nhiều người đã âm thầm che chở, lại còn tiễn đưa nàng từ phía sau.
Thì ra mạng của nàng, quý giá đến thế.
Quần Thanh kìm nén sự nóng hổi trong mắt, cũng gập mình xuống, cách mấy con hẻm, cúi đầu đáp lễ, gió động hai tay áo.
Kiếp này, sống... mới là quan trọng nhất.