Lục Hoa Đình lấy từ ngăn kéo ra hai tờ thư tiến cử.
"Trưởng sử thật sự muốn đáp ứng giúp Mạnh Bảo Xu kia, đưa nàng ta vào Loan Nghi Các sao?" Quyến Tố thấy hắn lấy cả ấn tín của Yến Vương phi ra, vội hỏi.
Hắn không có ấn tượng tốt với vị Mạnh nương tử kia, nương tử này gõ cửa cầu kiến nhiều lần, đuổi thế nào cũng không đi, cứ nói mình là muội muội phương xa của Lục Trưởng sử, vừa từ Lũng Hữu vào cung, xin được gặp một lần. Lục Hoa Đình căn bản không mở cửa, nói không quen biết. Sau đó Mạnh nương tử liền nhờ người mang tờ thư tiến cử này, cùng một mảnh Hoàng Ngọc Giáp vỡ đến cho hắn, rồi uyển chuyển bước đi.
Giờ xem ra, không phải không quen, mà là khách không đến với ý tốt. Nên Quyến Tố lo lắng.
Lục Hoa Đình không trả lời, đóng con ấn đỏ như máu lên chỗ trống.
Trong lòng hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
Quần Thanh dám sớm đưa Tô Nhuận đến, thật sự ngoài dự liệu.
Nhưng máu chó kia, lời nhục mạ của Mạnh Quan Lâu, cũng là việc kiếp trước chưa từng xảy ra. Hắn còn cần thêm thời gian quan sát.
Chỉ là, hắn biết nữ quan kia và Bảo An công chúa tình cảm sâu đậm, lại cố ý để người khác chiếm vị trí của nàng, trước một bước cắt đứt đường lui của nàng.
Ấn đóng ngay ngắn rõ ràng, Lục Hoa Đình tiện tay đưa thư tiến cử cho Quyến Tố: "Nói với Mạnh Bảo Xu, đồ đã hứa với ta, nhớ đưa cho ta."
-
Lúc này, Quần Thanh đang cáo từ Chương nương tử.
Chương nương tử chẳng đoái hoài đến nàng, nghiêm khắc quở mắng một tiểu cung nữ phạm lỗi. Tiểu cung nữ bị mắng khóc lóc chạy ra khỏi cửa. Quần Thanh biết rõ Chương nương tử thực sự muốn mắng ai, bước đến trước mặt bà ta, gượng cười: "Chương nương tử, Bắc Thương khố giờ không còn chuột nữa."
Chương nương tử lạnh lùng đáp: "Nói với ta làm gì? Ta không quản được ngươi nữa!"
"Nương tử chớ giận. Suýt liên lụy đến ngài, là nô tỳ không tốt." Quần Thanh đặt sổ sách và chìa khóa Bắc Thương khố ngăn nắp trước mặt Chương nương tử, có phần bối rối, "Nô tỳ đã chỉnh đốn xong sổ sách này, xin trả lại ngài."
Chương nương tử nhìn những vật ấy, cuối cùng thở dài: "Ta biết, gia đình ngươi bị vị hoàng đế Sở quốc kia xét nhà, ngươi ôm hận, không muốn hầu hạ nữ nhi hắn cũng là lẽ thường tình. Nhưng ngươi không thể như thế —— trước mặt bao người mà châm chọc nàng ta! Ngươi có biết lúc ấy, ta đã nghĩ đến cả chỗ chôn hai chúng ta rồi."
"Chúng ta sẽ được chôn ở đâu?" Quần Thanh thực sự tò mò.
"Ở bãi tha ma phía Nam, có một cây đại thụ —— ngươi có thể đừng nói xen vào không?" Chương nương tử mắng, "Bảo An công chúa dù sa sút, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ngươi cứ phải theo cái tên... cái người man di sơn dã kia... ngươi tưởng đó là chốn tốt lành sao?"
Chương nương tử làm động tác hai ngón tay bước đi trên lòng bàn tay.
"Nương tử, đó là mã phỉ, không phải man di." Quần Thanh cứng đầu nhỏ giọng nhắc nhở, "Mã phỉ cũng có bang phái, có quy củ riêng."
"Thì ra ngươi đều biết!" Chương nương tử kinh ngạc ngắt lời, "Xuất thân mã phỉ của Trịnh Lương đệ, làm sao được làm nương nương, chỉ cần phong Lương đệ là thánh nhân tưởng nhớ tình xưa, nàng ta đã thắp hương tạ ơn rồi! Người sáng mắt đều biết, vị trí Thái tử phi sớm muộn sẽ thuộc về Bảo An công chúa, khi ấy nàng ta sẽ là hoàng hậu, ngươi còn có ngày lành mà hưởng sao?"
Điều đó chưa chắc, Quần Thanh thầm nghĩ.
Kiếp trước, vị trí Thái tử phi của công chúa, có mấy phần là kết quả mưu tính của nàng.
Nàng đến đây để bù đắp cho hành vi của mình, đã chuẩn bị sẵn lời nói dối, nhưng không ngờ, Chương nương tử tin tưởng nàng đến thế, thậm chí còn thay nàng tìm sẵn cớ biện bạch.