Trước Dương Phù, chưa từng có ai tán dương nàng như vậy, Quần Thanh chưa bao giờ nghĩ mình đáng được kỳ vọng, thậm chí đã từng cho rằng, mình không bằng người khác.
Sự sủng ái của Bảo An công chúa, như tinh hoả rơi xuống đầu, chiếu sáng gương mặt Quần Thanh.
Quần Thanh không biết đáp làm sao, mi mắt cụp xuống run rẩy, trong đầu lại như có nước sôi sùng sục.
Những ngày làm thư đồng trong cung, không ngày nào được lười biếng, nói là thư đồng, thực ra làm thị nữ, còn là bạn chơi nữa. Thả diều, làm đăng hoa, đánh cờ vây, đánh mã cầu, không có gì Quần Thanh không học được, không thể vì công chúa mà làm.
Từ đó về sau, hoàng cung với Quần Thanh, chính là quần thần bái kiến dưới Đồng Hoa đài, là ánh mắt tức tối của Lâm Du Gia khi thấy nàng, là luyện không hết những buổi kỵ xạ, là mẫu thân gửi đến y phục mùa đông và dặn dò, là Xương Bình trưởng công chúa ban thưởng cho nàng cung trang và đồ trang sức lộng lẫy, nàng vừa lấy ra, đã kinh ngạc trước nghi chế sánh ngang công chúa, đem cung trang giấu dưới giường, Dương Phù lại nhất định ép nàng thay vào, trong các kéo tay nàng nói: Chẳng phải rất đẹp sao? Thật giống tỷ muội của ta...
Là nụ cười vô ưu vô lự của Bảo An công chúa.
Công chúa ham vui, duy chỉ không thích đọc sách. Mỗi ngày, Quần Thanh gắng gượng thức dậy, lôi Dương Phù xuống giường học bù, đứng một bên nhìn nàng ta viết xiêu vẹo, thầm lặng trong lòng đã làm thay trăm lần.
Sao những bài tập đơn giản thế này mà không làm được nhỉ?
Dương Phù ngồi trước án thư, cằm gật gù: "Ngồi khó chịu quá, để ta nằm một chút nữa nhé."
Vừa dứt lời đã ngủ thϊếp đi.
Đến khi ánh dương chiếu rọi vào mặt, nàng ta mới giật mình tỉnh giấc, nước mắt tuôn rơi: "Mấy giờ rồi? Làm sao bây giờ?"
Quần Thanh đứng trong ánh bình minh, đặt một xấp sách vở lên án thư, là những bài viết bắt chước nét chữ công chúa: "Lần sau đừng như vậy nữa..."
Lời chưa dứt, Dương Phù đã phá lệ cười.
Ba năm ròng, Quần Thanh làm bài thay Bảo An công chúa, trước tự viết một lần, sau để Dương Phù học thuộc từng chữ, chép lại một lượt, miễn cưỡng giúp Bảo An công chúa hiểu được đôi chút, khiến sắc mặt Thái phó từ giận dữ chuyển sang vui mừng.
Cuối niên hiệu Thăng Bình, Bắc Nhung xâm lược Sở quốc, Thái phó đập đầu vào cột mà chết.
Lời can gián đến chết của Thái phó vẫn không ngăn được ấn son run rẩy của Chiêu Thái tử ——hoàng huynh đang giám quốc của Bảo An công chúa.
Tin tức từ tiền tuyến truyền về, Hoàng đế Sở quốc và Xương Bình trưởng công chúa đi thị sát đều bị Bắc Nhung bắt giữ.
Khả hãn Bắc Nhung gào thét trước trận, chỉ đích danh đòi công chúa út mười bảy tuổi thành thân với hắn, mới chịu thả Hoàng đế. Một Bảo An công chúa nhỏ nhoi, làm sao địch lại đại cục.
Tin hòa thân truyền đến, Dương Phù tuyệt thực ngã bệnh.
Quần Thanh khuyên nàng ta ăn cơm, Dương Phù mắt vô hồn, đẩy tay nàng ra: "Ngươi về đi. Ta thích ngươi nhất, nên không để ngươi theo ta đến Bắc Nhung làm của hồi môn. Chi bằng ta chết sớm đi, để khỏi phải gả cho lão già sáu mươi tuổi kia..." Lời chưa dứt, nàng ta đã khóc.
Quần Thanh không đi, nàng tra cứu lịch thư trong cung suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng trước khi chiếu chỉ hòa thân ban xuống thiên hạ đã tìm ra đối sách, nàng đeo kiếm, ôm lịch thư, phóng ngựa phi nước đại.
Kí ức đột nhập cung môn đêm ấy như một giấc mộng lạnh buốt.
Nàng chỉ nhớ trước mắt từng cánh cửa son lần lượt mở ra, vô số đuốc lửa lướt qua, từng khuôn mặt kinh ngạc lướt qua, cuối cùng, là Chiêu Thái tử đang giám quốc khoác long bào, cau mày: "Ngươi nói sao? Trước khi hoàng trưởng tỷ đi về phía bắc, đã gửi thư cho Lăng Vân phò mã?"