Đó là một con tuấn mã màu trắng, sinh ra đã phong thần đẹp đẽ, thu hút hết tâm trí nàng.
Ở nhà, a gia không cho nàng cưỡi ngựa lớn, nàng cũng đành theo ý người mà giả làm thục nữ. Chỉ khi nàng và Thời Ngọc Minh đi riêng, nàng mới lén cưỡi ngựa của a huynh. Nhưng Thời Ngọc Minh chỉ cho nàng cưỡi hai vòng, là đuổi nàng xuống ngay, chỉ có thể ngóng nhìn a huynh ngồi cao trên ngựa.
Đợi Uý Nhiên vào đình, Quần Thanh liền nhanh chân bước đến chỗ giả sơn, hướng về phía tiểu nội thị đang không hiểu chuyện gì làm một lễ, nhón chân, một tay áp vào mõm ngựa, tay còn lại lạnh lẽo vòng qua cổ, từ từ chải lông bờm của nó.
Thời Ngọc Minh từng dạy nàng thuần ngựa, con bạch mã vốn bực bội kia dần dần ngừng phun hơi, lại cúi đầu, dùng mũi cọ cọ nàng không ngừng, trông có vẻ lưu luyến vô cùng.
Tiểu nội thị vui mừng quá đỗi: "Ngựa trong viên, bình thường do ngự thú sư cưỡi, nếu nương tử không chê, cưỡi đến chuồng ngựa đi, tiểu nhân dẫn đường."
Đúng ý Quần Thanh, nàng lật người lên ngựa.
Quần Thanh nhẹ nhàng điều khiển bạch mã, cố không để vó ngựa phát ra tiếng ồn. Con ngựa dưới thân dường như tâm ý tương thông với nàng, khiến nàng như cưỡi gió, thuận lợi đi qua hành lang thuỷ tạ, vòng qua đình các, tự do như gió thổi vào chuồng ngựa.
Nàng kẹp bụng ngựa, ngựa lại thẳng tiến ra khỏi chuồng ngựa, lần nữa phi về phía đình lang. Tiểu nội thị mệt lả tựa vào trụ đá buộc ngựa, gọi với theo nàng: "E là buồn bực lắm rồi, không muốn bị buộc. Nương tử chạy vài vòng rồi cưỡi nó về!"
Buồn bực đâu chỉ mình con bạch mã này.
Quần Thanh đã chạy xa lắm rồi.
Thời gian tuyển chọn vẫn chưa đến, Quần Thanh cưỡi ngựa chạy mấy vòng, mới buộc ngựa lại, luyến lưu vuốt ve bờm nó, rồi mới phủi sạch y phục, đi về phía thủy tạ, tim đập rất nhẹ nhàng vui sướиɠ.
Hôm nay dù không được chọn, cũng được cưỡi ngựa, không đến uổng công.
Nhưng khi Quần Thanh đi về đến thủy tạ, nàng chợt sững lại.
Những quý nữ vừa ngồi trò chuyện trong thủy tạ giờ đều đã xuống hết, im lặng xếp hàng bên đường. Không những thế, họ còn đồng loạt nhìn về phía nàng, thần sắc khác nhau, chỉ có Uý Nhiên thần sắc kích động, muốn nói lại thôi.
Quần Thanh dừng bước, không đọc được khẩu hình kia, trong lòng đã hoảng loạn, chỉ sợ mình vô ý phạm phải đại họa, song tính tình trầm ổn, nét mặt không lộ.
Sau đó từ đám tiểu nương tử kia, chậm rãi bước ra một người minh diễm nhất, như một đóa phù dung xuất thủy.
Nàng ta mặc thụ quần màu kim hồng, búi tóc bồng bềnh rủ xuống những món đồ trang sức vàng hình quạt, làn da mịn màng tựa sữa bò, môi kiều diễm như hoa mai, mắt sáng như rải đầy sao vỡ.
Nàng ta nắm chặt cổ tay Quần Thanh, xoay người, đối với những đôi mắt kia cất tiếng: "Các ngươi đều thấy rồi chứ? Bổn cung chọn nàng."
...
Sau này, khi Quần Thanh đã làm thư đồng trong Loan Nghi Các, Bảo An công chúa giải thích rằng, nàng ta ăn mặc như quan gia nữ, trà trộn vào đám quý nữ đến tuyển, chỉ để quan sát cử chỉ thường ngày của họ, nhưng không ai hợp ý nàng ta cả.
"Bọn họ cái gì cũng biết, cái gì cũng muốn hơn người, thực ra chẳng hiểu gì cả, thật phàm tục. Rồi bổn cung nhìn thấy ngươi."
"Trong nhiều người như vậy, ta nhìn một cái chọn trúng ngươi." Dương Phù dừng quạt, đồng tử sáng ngời xoay lại, đắm đuối nhìn Quần Thanh, "Ngươi khác hẳn những người khác, ngươi giống như... Thông Tất của Đại Sở chúng ta!"
Thông Tất là thập tam vương tử của Lưu Ly quốc trong truyền thuyết. Hắn cưỡi bạch mã, tuấn dũng phi phàm, sau khi chết được lên thiên giới làm hộ pháp.