Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 4: Sắc đẹp dễ kiếm, lương tướng khó cầu

Nhưng việc lên kế hoạch thì đơn giản, làm thì lại không dễ.

Lý Hoán là người từng trải qua trăm trận chiến, còn Bảo An công chúa lại là đóa hoa kiều diễm trong vườn, chưa từng làm chuyện hành thích lần nào. Nàng ta một đi không trở lại, Quần Thanh liền biết không ổn, chỉ sợ đã lộ sơ hở ở đâu đó, bị Lý Hoán nhìn thấu.

Bảo Hương Thảo đi đưa thuốc cho Bảo An công chúa, chẳng qua là gửi đi một ám hiệu dò hỏi công chúa có bình an hay không, là ám hiệu mà nàng và Dương Phù đã bàn bạc.

Nếu việc thành công, bình an vô sự, thì trả lời: Sáng đã uống rồi.

Nếu gặp rắc rối, thì trả lời: Tối về sẽ uống.

Nhưng câu trả lời của Dương Phù, lại không phải bất kỳ câu nào trong số đã bàn bạc.

Chỉ sợ công chúa đã rơi vào tay Lý Hoán, câu nói này thậm chí là do Yến Vương trả lời thay.

Hương Thảo nói, những mật thám Nam Sở ám sát Lý Hoán đã bị áp giải đến Hình bộ, chắc là đã bắt được người sống, không biết trong số họ rốt cuộc có bao nhiêu người biết Quần Thanh nàng ẩn náu trong Lục Thượng, nếu có người khai ra, cái chết của nàng là chuyện sớm muộn.

Sớm biết như vậy, nàng không nên đồng ý với Dương Phù, dạy công chúa mạo hiểm.

Nàng phải bảo toàn cho công chúa trước khi mình bị lôi ra.

Quần Thanh gấp lá thư lại, bỏ vào gối ngọc của Bảo An công chúa, tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền đến từ phía sau, cửa điện đột nhiên bị mở ra, Hương Thảo kinh ngạc nói: “Quần, Quần Ti tịch, Lương công công hầu hạ Yến Vương điện hạ đến.”

Phía sau nàng, một nội thị mặc áo bào màu đỏ thẫm bước nhanh vào trong điện. Lương công công nhìn sang, thần sắc chua ngoa: “Yến Vương điện hạ có thủ dụ——”

*Thủ dụ: là lệnh hoặc lời chỉ thị được viết tay của vua chúa hoặc quan lại cấp cao trong triều đình để truyền đạt mệnh lệnh hoặc ý chỉ đến cấp dưới.

Hương Thảo cúi rạp người, Quần Thanh chắp tay nghe lệnh. Lương công công từ trong tay áo lấy ra một mảnh lụa trắng viết đầy chữ, liếc nhìn nàng một cái, cất giọng the thé cao vυ't nói: “Thượng Nghi Cục chính lục phẩm Ti tịch Quần Thanh, bị hiềm nghi mưu phản và ám sát hoàng tử, triệu đến Tịnh Liên Các thẩm vấn.”

Những từ ngữ xa lạ này giáng xuống, thân thể Hương Thảo run rẩy như sàng gạo, mắt nàng ấy trợn tròn, kinh ngạc nhìn về phía Quần Thanh, như thể không quen biết nàng.

Sắc mặt Quần Thanh tái nhợt, nhìn chằm chằm vào mảnh thủ dụ kia, chỉ cảm thấy mình đang đứng trên một chiếc thuyền cô độc bị thủng lỗ tứ phía: “Quần Thanh thần cảm thấy vô cùng oan uổng. Người ở nội cung, lại không ở triều đình, ngày thường ngay cả mặt Yến Vương điện hạ cũng không nhìn thấy, thì có thể có hành động mưu phản gì chứ? Thỉnh công công nói rõ.”

Trong miệng thì kéo dài thời gian, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại thủ dụ kia, cố gắng tìm ra một chút sơ hở. Mưu phản, ám sát hoàng tử, Tịnh Liên Các, Tịnh Liên Các…

Không đúng, Yến Vương lúc này hẳn đang ở Lưỡng Nghi Điện, tại sao lại bỏ gần tìm xa, truyền nàng đến Tịnh Liên Các thẩm vấn, hai nơi này, gần như là hai góc đối diện trong cung.

Lương công công: “Nô tài còn muốn hỏi ngài đây, ngài là một nữ quan biên soạn cung quy, ngày trực ban không ở Thượng Nghi Cục, tại sao lại ở tẩm điện của Thái tử phi? Ngài chẳng lẽ không biết Thái tử phi đã bị cấm túc, không được tiếp khách sao?”

Hương Thảo muốn nói lại thôi, Quần Thanh nói: “Thượng Nghi Cục phụng mệnh của Hoàng hậu nương nương, mỗi tháng mùng hai mùng ba dạy Thái tử phi lễ nghi nội cung, Chu Thượng nghi đã giao nhiệm vụ này cho ta, bà ấy chưa từng bảo dừng lại, ta vẫn làm tròn chức trách. Công công có thể tìm Chu Thượng nghi để kiểm chứng.”