Từ sau lần ám sát thất bại vào tiết đông chí, nàng bị thương nặng mãi không khỏi, thân thể cũng đến mức nỏ mạnh hết đà, thỉnh thoảng có cảm giác như sắp chết. Quần Thanh cố nhịn cơn choáng váng, chữ viết hơi xiêu vẹo.
*Nỏ mạnh hết đà: Ý chỉ sa cơ lỡ vận, đã hết sức lực, không còn gắng gượng nổi nữa, đi đến đường cùng.
Những năm này, Nam Sở hết hy vọng phục quốc, bị Đại Thần từng bước xâm chiếm sạch sẽ, cuối cùng đi đến bước đường cùng này, ngay cả Bảo An công chúa cũng bị liên lụy vào.
Thực ra người Nam Sở sớm đã muốn lợi dụng Bảo An công chúa. Yến Vương tuy có tài năng đế vương, nhưng lại có một điểm yếu chết người: Hắn mê luyến Bảo An công chúa, bất chấp thân phận công chúa tiền triều của nàng ta, bất chấp việc nàng ta đã gả cho Thái tử đương triều, bị sắc đẹp che mờ lý trí, đây chính là cơ hội có thể lợi dụng. Nên khuyên Bảo An công chúa giả vờ khuất phục Yến Vương, sau này tìm cơ hội đoạt lại chính quyền, chẳng lẽ còn có cách nào dễ dàng hơn sao?
Nhưng Quần Thanh không muốn công chúa khuất phục.
Dương Phù đã nước mất nhà tan, còn phải cúi mình lấy lòng một nam nhân mà mình chán ghét, đây là chuyện đau đớn thấu tâm can đến nhường nào? Quần Thanh đã chọn cách ngu ngốc nhất, nàng chưa bao giờ chuyển đạt ý kiến này cho công chúa, phàm là chuyện dính đến máu tanh, đều do nàng tự mình ra tay.
Bảo An công chúa sống một cuộc sống an ổn trong cung, nàng ta như nguyện gả cho Nhị lang Lý Huyền mà nàng ta yêu thích từ nhỏ, trở thành Thái tử phi.
Thái tử cai trị ôn hòa nhân từ, nếu như hắn là tân quân, nói không chừng còn có thể nể mặt công chúa, cho Nam Sở có cơ hội an phận ở một góc, nghỉ ngơi dưỡng sức. Chỉ tiếc là chưa được mấy năm, Thái tử đã bị Yến Vương hãm hại tống vào ngục. Yến Vương hiếu chiến lại thiện chiến, việc đầu tiên khi nắm quyền, chính là đích thân dẫn quân tấn công Nam Sở, hoàn thành thống nhất Trung Châu.
Chiêu Thái tử của Nam Sở hoàn toàn hoảng loạn, vòng qua Quần Thanh, dùng một bức gia thư (thư nhà), trực tiếp giao nhiệm vụ cho Bảo An công chúa.
“Ta nhận được thư của Chiêu hoàng huynh rồi.” Đêm đó, Dương Phù đổ lệ hai hàng, nghiêng người ôm lấy Quần Thanh, thân thể công chúa lạnh lẽo và nặng trĩu, giống như một pho tượng ngọc ngã vào người nàng, ép nàng không thở nổi, “Ta dù sao cũng là công chúa một nước, Lý Hoán hắn đối xử với ta như vậy, đối xử với ta như vậy… Nếu nhẫn nhịn loại khuất nhục này, thì làm sao xứng đáng với phụ hoàng, trưởng tỷ, tông miếu xã tắc?”
“Còn có ngươi, Thanh Thanh, lần đó ngươi trở về, chảy nhiều máu như vậy, làm ta sợ chết khϊếp.” Dương Phù vừa khóc vừa nói bên tai nàng, “Thanh Thanh, ta chỉ còn lại một mình ngươi. Nếu không có ngươi, hổ lang vây quanh, sau này ta phải làm sao? Bên cạnh Lý Hoán có tám gã tử sĩ, ngươi muốn tiếp cận hắn, chẳng phải sẽ bị lột một lớp da sao? Ta lại rất dễ dàng tiếp cận hắn, chẳng phải hắn đang bảo ta đi chép kinh sao? Chuyện này ta nguyện ý làm, cầu xin ngươi đừng nói những lời kiểu như thời gian không còn nhiều nữa để hù dọa ta…”
*Tử sĩ: Lính cảm tử, người trung thành chết vì chủ.
Khuyên không được công chúa, Quần Thanh liền coi lần ám sát này là đập nồi dìm thuyền. Nàng đích thân lấy viên độc châu mà a nương để lại, dán vào bên trong hộ giáp đuôi dài của công chúa, dạy nàng ta cách hạ độc Lý Hoán mà không lộ dấu vết, rồi toàn thân trở ra.
*Đập nồi dìm thuyền: Không còn đường lùi, quyết đánh đến cùng.
*Hộ giáp: Là loại móng tay giả gắn đá quý, làm từ vàng, bạc, kim loại. Chúng thường được trong cung đình, do các cung tần và phi tần đeo trên ngón áp út và ngón út.