Hàng Tỷ Người Tranh Nhau Gọi Tôi Là Ba Ba

Chương 13

Thực ra cho dù không được hưởng lợi, bọn họ cũng mong vị Bùi Tam Gia này sớm chết, dù gì từ khi Bùi Tam Gia – Bùi Yến Uyên dẫn dắt nhà họ Bùi chiếm lĩnh đế chế thương mại của Hoa Hạ, áp đảo thế lực thủ đô với ưu thế tuyệt đối, thành lập Hiệp hội Doanh nghiệp thủ đô và nắm cổ phần lớn nhất, tuy quả thật đã mang lại không ít tiện ích và lợi ích cho các doanh nghiệp, nhưng cũng đặt ra vô số quy tắc, kêu gọi cái gì mà "Kinh doanh từ dân phải hoàn lợi về dân, phải chịu trách nhiệm với dân, làm việc kinh doanh phải minh bạch, chính trực, không hổ thẹn với lương tâm..." Lúc đầu bọn họ còn tưởng cũng như mọi khi, chỉ là khẩu hiệu, nhưng không ngờ Bùi Yến Uyên thực sự nghiêm khắc đến mức cắt đứt không biết bao nhiêu lợi ích của họ!

Thậm chí một năm trước còn tống cổ một chủ tịch của một doanh nghiệp dược phẩm trong top 100 nước, chỉ vì bán thuốc quá hạn và vaccine giả, khiến mấy quan chức muốn bảo vệ vị chủ tịch này phải mất mặt, khiến cho những thành viên trong Hiệp hội Doanh nghiệp như bọn họ gặp vô vàn rắc rối! Những "thỏa thuận ngầm" thường ngày đều biến mất, làm việc gì cũng trở nên khó khăn đến chết.

Bùi Tam Gia này quả thật là đáng ghét đến cực điểm!

Nhưng may thay, Bùi Tam Gia sắp chết rồi, đúng là ông trời có mắt!

***

Lạc Nghị Chi nào có biết bao nhiêu người mong Bùi Yến Uyên – người mà anh phải cứu – chết, nếu không chắc chắn sẽ tức tối mà xắn tay áo lên, mặc dù anh cũng rất ghét người đàn ông này, nhưng bây giờ Bùi Yến Uyên là người của anh.

Dám động vào người của anh, đúng là không thể tha thứ!

Nhưng hiện tại anh không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, khác biệt giữa thân thể này và anh thật sự quá lớn, anh phải nghĩ ra một lý do ít nhất bề ngoài nhìn có chút hợp lý, mà vừa lúc anh nghĩ xong thì người của Bùi Yến Uyên đã gọi anh qua.

Vào đến khu vực trong, Lạc Nghị Chi lập tức sững sờ, cái cái cái...

Khu vực trong này chẳng khác nào là nơi tập trung tiêu hủy hàng tiêu dùng của người mắc bệnh lãnh cảm vậy!

Nhìn cái kiến trúc và cách bài trí xám trắng tối giản, đơn điệu cứng nhắc cả một vùng này... Trời ơi, may mà không bắt anh ở đây, có cầu anh cũng không thèm đến, đúng là nơi ở của một kẻ biếи ŧɦái như Bùi Yến Uyên.

"Đến nơi rồi."

Đến trước phòng Bùi Yến Uyên, người vệ sĩ đón Lạc Nghị Chi lên tiếng nhắc nhở.

"Ồ, cảm ơn anh nhé, đại ca." Lạc Nghị Chi mỉm cười, vỗ vai vệ sĩ, tùy tiện đẩy cửa vào, không để ý thấy cơ bắp của vệ sĩ có chút căng thẳng.

Đẩy cửa bước vào, Lạc Nghị Chi vừa nhìn đã thấy Bùi Yến Uyên với sắc mặt nhợt nhạt đang nửa nằm trên giường, không nhịn được mà "chậc" một tiếng, không thương tiếc gì mà cười nhạo: "Xem ra thân thể anh còn tệ hơn tôi tưởng."

Đôi mắt sâu thẳm của Bùi Yến Uyên lạnh lùng xa cách, nhìn Lạc Nghị Chi nhàn nhạt mở lời: "Xem ra cái tính cách mười mấy năm của cậu, so với hiện tại, đúng là một trời một vực."

"??!!" Lạc Nghị Chi ngẩn ra, mắt giật liên hồi.

Bùi Yến Uyên đã điều tra anh rồi sao?!

Cũng phải, người như hắn không điều tra mới lạ, may mà anh đã phòng bị trước, chuẩn bị sẵn cái cớ, nếu không giờ này chắc phải câm nín rồi.

"Chuyện này... chuyện này có lý do cả!"

Chỉ thấy Lạc Nghị Chi toàn thân cứng đờ, ngay sau đó mày mắt ỉu xìu, trông vô cùng buồn bã, trong mắt còn ánh lên chút giọt nước mắt mơ hồ khi hồi tưởng quá khứ, cả người yếu đuối, đáng thương, vô dụng.

"Tôi... tôi không cố tình giấu diếm quá khứ, tôi có nỗi khổ, anh tin tôi đi, đừng nghi ngờ tôi lung tung."

Ánh mắt Bùi Yến Uyên thản nhiên quét qua, không đáp lời.

Thấy Bùi Yến Uyên không nói, Lạc Nghị Chi khịt mũi một cái, do dự rồi chủ động mở lời.

"Anh... anh đã điều tra tôi rồi, chắc cũng biết quá khứ của tôi, tôi từ nhỏ đã rất nghèo, sống cực khổ, ông ngoại tôi nghiện rượu và bạo hành tôi với bà ngoại, mà bà ngoại tôi mỗi lần bị đánh lại mắng chửi tôi, hầu như ngày nào trên người tôi cũng đầy vết bầm tím, chưa từng gặp bố mẹ, cũng chưa từng được ai thương yêu, ăn thì nhặt rau thối, dùng thì đồ bỏ đi, vì ngu ngốc mà thi không đỗ đại học, đi làm thì bị bắt nạt, thế nên tính cách luôn rụt rè hướng nội..."

Lạc Nghị Chi khịt mũi một cái nữa, chùi khóe mắt: "Nếu không phải do bố tôi... không, Lạc Khánh Thành, nếu không phải do Lạc Khánh Thành sai thư ký đón tôi về thủ đô, có lẽ cả đời này tôi cũng không đến được đây."

Bùi Yến Uyên vẫn không nói một lời nào, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn anh.

Người gì mà, chẳng có chút đồng cảm nào.

Lạc Nghị Chi không nhịn được thầm nghĩ một câu, tiếp tục cúi đầu buồn bã nói: "Tôi... tôi lúc trước cứ tưởng Lạc Khánh Thành họ đối xử tốt với tôi là thương tôi thật, nên lúc nào cũng vô cùng cảm kích, vô cùng được sủng ái, rất nghe lời bọn họ, nhưng... nhưng sau đó tôi mới biết, bọn họ đón tôi về là muốn giác mạc và tủy xương của tôi, tôi vốn định cho bọn họ, dù gì cũng chưa ai đối xử tốt với tôi như vậy, nếu bọn họ có thể đối xử tốt với tôi mãi mãi, tôi mù hay bị lấy tủy cũng không sao cả, nhưng Lạc Dịch Uy và Lạc Dịch Tuyên lại còn lừa tôi đến ‘Nhân Gian Dạ Sắc’, muốn tìm bảy tám người..."