"Thiếu gia, ngài sẽ không tin cậu ta chứ? Thiếu niên đó chắc chắn chỉ vì lo ngại ngài trừng phạt nên mới bịa ra những lời nói dối vô lý như vậy. Nếu cậu ta thêm thứ gì vào thuốc mà ngài uống thì..."
"Chung bá, tôi biết mình đang làm gì, cứ làm theo lời tôi."
Bùi Yến Uyên nhíu mày, Chung Bá còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng. Dù sao thiếu gia nhà mình chắc chắn có kế hoạch hơn người, ông tự trấn an mình rồi nói: "Tôi hiểu rồi, thiếu gia. Ngài có muốn ăn gì không? Tôi sẽ để dì Lý nấu."
"Tôi tạm thời không có khẩu vị, cứ bảo dì Lý nấu cháo là được rồi." Bùi Yến Uyên ngồi dậy, Chung Bá vội vàng đỡ hắn và kê thêm gối sau lưng, nhưng chỉ một cử động nhẹ cũng khiến Bùi Yến Uyên vã ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Triệu Thành, tiếp tục báo cáo."
"Vâng, thưa Bùi tổng."
Trợ lý Triệu chỉnh lại sắc mặt, tiếp tục nói: "Vụ việc hạ độc lần này chủ yếu do Bùi Thế Hoành và người nhà họ Quách cùng mưu tính, họ đã mua chuộc phó đội trưởng đội vệ sĩ Tôn Đạo Hải, bỏ thuốc vào nước uống của ngài. Loại thuốc này là do Quách Thành Hợp, cháu đích tôn nhà họ Quách, mang từ nước ngoài về, mục đích ban đầu là để dùng cho Quách Nguyệt Thần, cháu gái nhà họ Quách..."
Trợ lý Triệu dừng lại, không nói chi tiết thêm: "Nhưng Quách Nguyệt Thần đã bị thay đổi phòng một cách bí mật và xảy ra quan hệ với cháu trai nhà họ Vương là Vương Thiên Thần, còn Lạc Nghị Chi thì bị đưa đến phòng của ngài. Tôi rất xin lỗi, thưa chủ tịch, tôi vẫn chưa điều tra rõ toàn bộ sự việc, nhưng tôi sẽ tiếp tục làm rõ!"
Chuyện này gần như là nằm trong dự đoán, Bùi Yến Uyên không có phản ứng gì nhiều, chỉ ho khan vài tiếng. Cổ họng hắn đột nhiên dâng lên vị tanh, hắn uống vài ngụm nước mới có thể nén lại cảm giác buồn nôn.
Quản gia Chung Bá đứng một bên nghe tiếng ho mà lòng đau như cắt. Ông đã nhìn Bùi Yến Uyên lớn lên, sao có thể chịu được cảnh người thiếu gia này phải chịu khổ sở như vậy sau khi cha mẹ hắn qua đời.
Tại sao Bùi Thế Hoành và người vợ ác tâm của ông ta lại có thể khỏe mạnh và sống lâu như vậy? Trời xanh không có mắt, người tốt thì không sống lâu, kẻ xấu lại thọ đến ngàn năm!
"Triệu Thành, cậu tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra ai là kẻ đã thay Lạc Nghị Chi thế chỗ Quách Nguyệt Thần." Bùi Yến Uyên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lập tức nói tiếp: "Về phần Bùi Thế Hoành, tạm thời chưa động đến ông ta, tôi còn có kế hoạch khác. Nhưng nhà họ Quách thì có thể xử lý ngay, những bằng chứng về nhà họ Quách mà tôi bảo cậu thu thập trước đó, hãy chọn thời điểm thích hợp để nộp lên chính quyền."
"Vâng, thưa Bùi tổng."
"Còn nữa..." Bùi Yến Uyên thở dốc, cảm thấy khí quản càng lúc càng khó chịu: "Lạc Nghị Chi... khụ khụ, đã điều tra rõ về lý lịch của cậu ta chưa?"
Trợ lý Triệu đáp: "Tôi đã điều tra rõ, Lạc Nghị Chi thực ra tên thật là Lạc Dĩ, 19 tuổi, là con riêng của nhà họ Lạc. Cậu ta được đón từ thôn Bạch Trang, huyện Tốn Vân, một vùng nghèo khó. Từ nhỏ, cậu ta sống cùng ông bà ngoại. Lần này do ông ngoại cậu ta nghiện rượu và bạo hành, đánh chết bà ngoại, nên cậu ta mới được đưa về. Tuy nhiên, Lạc Dĩ luôn sống trong biệt thự cũ của nhà họ Lạc, rất ít khi ra ngoài. Nghe nói cậu ta có vấn đề về trí tuệ, tính cách nhút nhát, yếu đuối và thiếu thốn tình cảm. Bốn ngày trước, cậu ta đột ngột biến mất, và nhà họ Lạc đã cho người tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy."
"Nhút nhát yếu đuối, hướng nội thiếu thốn tình cảm, có lẽ còn thiếu chút thông minh?"
Trong đầu Bùi Yến Uyên hiện lên hình ảnh thiếu niên kiêu ngạo, bá đạo cưỡi lên eo hắn, còn mỉa mai hắn bất tài, sau đó là những biểu cảm tinh quái, khôn lỏi lần lượt hiện ra, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười cười mỉa mai: "Diễn cũng giỏi phết."
Triệu Thành thầm đồng ý, dù tiếp xúc với Lạc Nghị Chi không nhiều, nhưng anh ấy cũng cảm thấy những miêu tả này hoàn toàn không phù hợp với thiếu niên kia.
"Bùi Tổng, tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng thêm về cậu Lạc này."
"Tiện thể điều tra luôn về gia đình ông bà ngoại của cậu ta, làm một báo cáo về cuộc sống suốt mười chín năm qua của cậu ta cho tôi. Đã thể hiện yếu đuối nhút nhát suốt như vậy, không thể đột nhiên thay đổi thành thế này được, chắc chắn bên trong có ẩn tình, có khi... khụ, khụ khụ, có liên quan đến người chỉ đạo cậu ta."
"Vâng." Trợ lý Triệu lập tức đáp.
"Còn nữa." ánh mắt Bùi Yến Uyên từ ngoài cửa sổ thu về, hiện lên một tầng lạnh lẽo: "Đưa tin ra ngoài rằng tôi bệnh nặng, không sống qua nổi một tháng."
***
Tối hôm đó.
Các gia tộc lớn ở thủ đô đều gián tiếp "nghe ngóng" được tin Bùi Yến Uyên không qua nổi một tháng, nhiều gia tộc nhỏ cũng qua quan hệ dây mơ rễ má mà biết chuyện này, lập tức dấy lên một dòng chảy ngầm mạnh mẽ, bề ngoài ai cũng tỏ ra tiếc thương, nhưng thực tế không biết bao nhiêu người ngấm ngầm hả hê, phấn khích chờ Bùi Yến Uyên – Bùi Tam Gia nhanh chóng chết để bọn họ có cơ hội tận dụng hỗn loạn mà tranh thủ hưởng một phần lợi ích!