Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 25

Mà bác cả và ba Cố đều tuân thủ nguyên tắc "Dù sao cũng là em trai mình", nên khi chú Ba gặp khó khăn, họ đều sẽ giúp đỡ, nhưng một khi hai nhà cùng đi, vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Cố Hi hơi nhíu mày, vẫn không nói gì.

Trong phòng nhất thời im lặng, Tư Tư dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt các anh trai đều trầm ngâm, cô cũng hiểu chuyện không hỏi thêm.

Ăn xong, Tư Tư hơi buồn chán ngồi trên ghế sofa, nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp gia đình bác cả, vừa háo hức lại vừa lo lắng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Cố Hi hỏi.

"Anh cả, em hơi sợ..." Tư Tư nói: "Em sợ bác cả và bác gái còn có anh hai và anh tư sẽ không thích em..."

"Sẽ không đâu!" Cố Hi trấn an cô: "Họ vẫn luôn mong em trở về..."

Cố Minh ngồi xuống bên cạnh Tư Tư, tiện tay bốc một quả nho bỏ vào miệng: "Tư Tư, em đừng lo lắng chuyện này, nếu nói trước kia khi anh cả bế em ai tranh giành nhiều nhất với anh ấy, thì chắc chắn là anh hai..."

"Đúng vậy, lúc đó cứ để anh cả nhìn thấy anh hai là anh ấy muốn giấu em đi." Cố Thần cười nói.

Được các anh trai vây quanh, cô bé luôn cảm thấy thoải mái, lúc này đôi chân ngắn nhỏ vắt lên mép ghế sofa vô thức đung đưa, cười hì hì hỏi Cố Hi: "Vậy anh cả có từng bế các anh trai khác không ạ?"

"Sau khi lớn lên mới bế." Cố Hi nói.

"Thực ra ngoài Tư Tư, người anh cả bế nhiều nhất là Cố Dương." Cố Thần trêu chọc: "Chỉ là nó luôn bị đánh..."

Nghe vậy, Cố Dương toe vẻ uất ức nhìn Tư Tư: "Em gái xem anh cả hung dữ thế nào, anh còn nhỏ như vậy mà đã đánh anh..."

Cố Hi: "Em cứ khóc đi, phiền phức..."

Cố Dương càng uất ức hơn: "Chắc chắn là do anh dọa!"

"Hừ! Mấy người không phải luôn nói em ngốc sao? Hôm nay em sẽ kiểm tra mấy người..." Cố Dương mang vẻ mặt kiêu ngạo: "Em hỏi, mấy người trả lời, dám chơi không?"

Cố Minh nhướn mày: "Hỏi đi, chẳng lẽ chúng ta lại sợ em sao?"

Cố Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Cố Hi cũng ngầm đồng ý, bình thường anh ấy không tham gia những chuyện thế này, nhưng bây giờ anh ấy cảm thấy hoạt động khuấy động không khí một chút cũng tốt.

Cố Dương chậm rãi nói: "Trên thế giới có một loại gấu không có đuôi, mọi người gọi nó là gấu không đuôi, vậy xin hỏi gấu không mắt gọi là gì?"

"Gấu mù?" Cố Minh nói.

Cố Dương lắc đầu: "Sai rồi, anh tham khảo câu trả lời của gấu không đuôi."

Tư Tư giơ tay: "Là gấu không mắt ạ."

"Đúng rồi ~ em gái trả lời chính xác..." Cố Dương tiếp tục hỏi: "Vậy con không lông gọi là gì?"

Cố Hi: "Gấu không lông."

"Đúng rồi..." Cố Dương nói: "Vậy còn không có tinh hoàn thì sao?"

Mọi người: "..."

Môi Cố Minh run lên: "Mẹ kiếp, em có thể hỏi cho đàng hoàng được không, còn có em gái ở đây!"

"À... Vấn đề chính là như vậy mà." Cố Dương gãi đầu: "Anh sáu, anh mau trả lời..."

Cố Minh thờ ơ nói: "Gấu không bi."

"Sai!" Cố Dương đột nhiên lớn tiếng: "Là gấu mẹ, anh ngốc nghếch, ha ha ha ha ha ha ha..."

Cố Minh: "..."

Cmn!

Vốn dĩ không buồn cười lắm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Cố Minh đột nhiên đen lại, Tư Tư và Cố Thần vẫn không nhịn được cười ha hả, ngay cả Cố Hi cũng quay đầu sang ho nhẹ một tiếng.

Cố Dương cười đủ rồi đứng dậy, lau nước mắt: "Đừng giận anh sáu, đây không phải đang dỗ em gái vui vẻ sao, đừng giận nhé?"

Cố Minh nghẹn họng, Tư Tư quả thật rất vui vẻ, vậy anh ta còn có thể nói gì?