Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 24

Cố Hi thản nhiên nói: "Không có."

"Vì sao!!" Cố Dương kháng nghị.

"Còn tại sao nữa, một ngày em ăn bao nhiêu đồ ăn vặt mà trong lòng em không rõ sao?" Cố Thần đi lên vỗ đầu cậu ta.

Cố Dương mím môi che đầu, lẩm bẩm: "Nhưng đồ ăn vặt em đã ăn hết từ lâu rồi, ăn cơm xong em ăn cái gì?"

Cố Minh: "Em ăn..."

Cố Dương: "..."

Hôm nay cậu ta tức chết mất!!!

Cố Hi đi ở phía trước nhất vững vàng ôm Tư Tư, đôi mắt lạnh lùng liếc Cố Dương một cái: "Có ăn cơm hay không?"

Cố Dương rụt cổ: "Ăn..."

"Đúng là nhát gan!" Cố Minh liếc mắt.

Cố Dương xù lông: "Em đây gọi là anh hùng thức thời!"

Lúc trở lại nhà ăn, Cố Hi yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt còn tốt, hình tượng của anh ấy hẳn là còn chưa sụp đổ.

Nhìn dáng vẻ phồng má ăn đến ngon lành của Tư Tư, anh ấy cũng cảm thấy thèm ăn hơn, lại nhìn nhìn ba bên cạnh vui đến mức miệng sắp ngoác đến mang tai, nào còn có dáng vẻ tổng tài tập đoàn Cố thị uy nghiêm?

Tư Tư nuốt thức ăn trong miệng xuống, vừa lúc canh nóng cách cô tương đối gần, cô bé cầm lấy một cái chén nhỏ có chút vụng về múc một bát, mẹ Cố vừa định nói mình giúp cô bé múc, sau đó liền thấy Tư Tư bưng bát canh kia đặt ở trước mặt Cố Hi.

Anh cả uống đi, ấm áp...

"Được, uống."

Cố Hi trực tiếp buông đũa xuống, đồ ăn cũng không ăn, cầm cái muôi chăm chú uống canh.

Quả nhiên, vẫn là em gái tốt.

Anh trai có em gái là có phúc.

Đại khái là trong mắt Tư Tư, việc đi công tác và lái máy bay trực thăng đều rất mệt mỏi, nên bữa sáng nay cô bé cũng không hề nhàn rỗi liên tục gắp thức ăn cho Cố Hi.

Cuối cùng Cố Hi cũng ăn no, những người khác cũng đã no.

Ba Cố đặt đũa xuống, trừng mắt nhìn thằng con trai cả: "Tiểu Hi..."

Cố Hi: "?"

Ba Cố: "Khi nào thì con lại đi công tác?"

Cố Hi: "..."

"Con vừa mới trở về..."

"Gần đây công ty có rất nhiều dự án, ba cũng hơi bận." Ba Cố nói: "Vậy thì ba đề cử cho con mấy dự án tương đối tốt, con đi hợp tác với họ."

Cố Hi bình tĩnh từ chối: "Không cần, người tìm con hợp tác rất nhiều."

"Thằng nhóc này!" Ba Cố tức giận: "Vậy hôm nay con cũng phải đi đến công ty với ba một chuyến, có chút chuyện muốn dặn dò con, nếu không ba mẹ đi xa cũng không yên tâm..."

Nghe ba Cố nói muốn đi xa, Tư Tư vội vàng hỏi: "Ba mẹ muốn đi đâu ạ? Lâu không về sao ạ?"

Cô vừa mới về nhà chưa được hai ngày, nếu bây giờ phải xa ba mẹ, chắc chắn sẽ rất luyến tiếc.

Ba Cố nhìn về phía Tư Tư, lập tức dịu dàng: "Ba mẹ có chút việc cần phải xử lý, nhưng sẽ đi cùng bác cả và bác gái con, đông người lực lượng lớn, sẽ không lâu đâu."

"Nhà bác cả cũng đi sao?" Cố Thần hơi kinh ngạc: "Là chuyện liên quan đến nhà chú Ba sao?"

Ba Cố gật đầu: "Ừ, xảy ra chút chuyện, nhưng cụ thể vẫn chưa rõ lắm..."

Chú Ba và thím Ba ở khá xa bọn họ, không chỉ về khoảng cách địa lý mà quan hệ cũng không thân thiết, theo lời ba Cố, nguyên nhân là do ông nội của họ, cũng chính là ông cụ Cố gây ra.

Nhưng chuyện của thế hệ trước khó mà nói, cũng không tiện đưa ra kết luận hay bình phẩm gì, đối với Cố Hi và mọi người, số lần gặp chú Ba và thím Ba chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà hai người này cũng không có con, nên càng thêm xa cách.

Nghe nói gần đây chú Ba cũng thành lập một công ty ở thành phố Lâm Trạch, quy mô không lớn nhưng hiệu quả và lợi nhuận cũng khá tốt, chỉ là không hiểu sao, luôn gặp phải đủ loại chuyện khó giải quyết, thực sự không còn cách nào mới phải gọi điện cho ba Cố nhờ giúp đỡ.