Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 18

"Mẹ, chúng con không phải là sốt ruột muốn nhìn em gái sao?" Cố Minh cười cợt tiến lại gần: "Thật sự là người đẹp vì lụa mà, thay quần áo một chút, càng ngày càng không giống, đáng yêu chết mất..."

Cố Thần trêu chọc nói: "Cái này em nói quá rồi, còn không phải là Tư Tư lớn lên xinh đẹp, cho nên phối quần áo gì cũng đẹp, em lại nhìn Cố Dương đi, quần áo mấy ngàn mấy vạn mặc trên người nó không tới hai ngày đã giống như đồ bỏ đi vậy..."

"Mẹ kiếp!"

Cố Dương trừng mắt: "Hai người lại bôi nhọ em, em thật sự tức giận đấy?"

Cố Minh cũng nhìn cậu ta: "Hung dữ đó, để anh nhìn xem nào?"

Cố Dương: (Lườm) (▼皿▼#)

Cố Minh rùng mình run run: "Ôi chao, làm anh sợ muốn chết!"

Cố Dương: "..."

Mẹ kiếp.

Chẳng qua Cố Dương đối với thực lực của mình trong lòng vẫn có chút hiểu, thở phì phò lại bên cạnh Tư Tư, tỉ mỉ nhìn một vòng, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé một cái.

"Em thật sự là em gái của anh? Trước đó vẫn là xấu xí, đột nhiên biến hình, không tệ không tệ, dẫn ra ngoài cũng coi như không để cho tiểu gia anh đây mất mặt..."

Nói xong còn hài lòng cười cười, hai tay xoa xoa hai bên quai hàm của Tư Tư.

"A... Anh nhỏ ~ "

Tư Tư cảm thấy bây giờ cô giống như một món đồ chơi làm bằng đất sét, bị Cố Dương bóp tới bóp lui.

"Bỏ tay ra nhanh lên!"

Mẹ Cố giơ tay vỗ vào móng vuốt của Cố Dương, một lần nữa ôm Tư Tư vào lòng: "Nào, chúng ta tiếp tục xem ảnh chụp đi!"

"Bảo bối con xem, anh chàng đẹp trai mặt lạnh không biểu cảm này chính là anh cả Cố Hi của con, con người này từ nhỏ đến lớn đều mang vẻ lạnh như băng, nhưng mà con người không xấu, lúc con sinh ra anh con bế con cũng không buông tay..."

Tư Tư mềm mại cười, ngón tay trắng nõn chỉ vào ảnh bên cạnh: "Mẹ, đây là anh nào vậy? Anh ấy cười lên thật dịu dàng..."

"Đây là Cố Lâm là một bác sĩ rất lợi hại: "Mẹ Cố nói: "Nhưng mà nghe nói gần đây bệnh nhân trong bệnh viện rất nhiều, về cơ bản thằng bé sắp chuyển đến sống ở trong bệnh viện rồi, nói như vậy, nó cũng đã ba bốn ngày không về nhà rồi."

Tư Tư nghe vậy có chút đau lòng: "Nhưng mà chỉ làm việc không nghỉ ngơi như vậy, anh ba sẽ mệt mỏi..."

Mẹ Cố cười sờ sờ đầu của cô bé: "Không có chuyện gì đâu bảo bối, chờ anh con xong việc nghe được tin tức con về nhà, nhất định sẽ vui vẻ mà chạy về ngay..."

"Hắc hắc"

Tư Tư nhìn ảnh lớn nhỏ trong album ảnh, ghi chép đủ loại dáng vẻ của các anh trai, theo động tác lật ảnh của mẹ Cố, ánh mắt Tư Tư rơi vào trên người một cậu bé tướng mạo tuyệt mỹ thậm chí có chút yêu nghiệt.

"Mẹ, anh ấy là ai vậy?"

"Nó tên là Cố Dịch Nam, là con trai của bác cả con." Mẹ Cố nói: "Hai nhà chúng ta cùng nhau xếp hàng, nó là anh tư của con, còn là một ngôi sao lớn đấy."

"Minh tinh ạ? Vậy anh tư nhất định sẽ lên TV nhỉ?" Đôi mắt đẹp của Tư Tư lập tức sáng lên.

Trước đây khi ở nhà ba mẹ nuôi, cơ hội để cô có thể xem TV không nhiều, mỗi lần nhìn thấy những người đẹp trai trên TV, cô đều cảm thấy bọn họ thật lợi hại.

"Đúng vậy, nhưng không lên TV thì thế nào, đâu chỉ là lên, đó là mỗi ngày đều lên..."

Cố Dương chống cằm lầm bầm: "Em gái không tin thì mở TV ra xem, đài này có anh ấy, đài kia cũng có anh ấy, đổi đài khác vẫn là anh ấy, haizzz..."