"Đẹp hơn nữa cũng là ăn mày! Mau đuổi đi cho khuất mắt!!"
"Ai u anh thật đúng là đáng ghét! Rất lớn rồi mà cùng một đứa nhỏ cũng không tha..."
Chiêu Đệ bị tiếng nói chuyện đánh thức, lúc mở mắt cô còn nghi hoặc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện lúc ấy cô mơ mơ màng màng chạy đến thùng rác trước cửa nhà người ta ngủ.
Lại khiến người ta chê rồi.
Cô suy nghĩ một chút.
"Cảm ơn dì! Dì không cần cãi nhau với chú, con đi ngay đây!"
Chiêu Đệ đứng lên cười cúi người với người phụ nữ, sau đó chạy đi thật nhanh.
"Này!"
Người phụ nữ nâng tay muốn gọi cô lại, cuối cùng lại lắc đầu thở dài nói: "Đứa nhỏ này cảm ơn em làm gì? Haizz, vừa rồi cho con bé chút đồ ăn là được rồi..."
Liên tiếp qua ba ngày, trong lúc đó Chiêu Đệ nhặt được một đôi dép lê, mặc dù dép lớn hơn chân cô rất nhiều, nhưng cũng may không cần đi chân trần.
Cô còn gặp được người tốt bụng, ăn được hai cái bánh bao, nhưng hôm nay đi tìm đồ ăn bị chó lớn nhìn thấy, đuổi theo cô rất xa, hiện tại cô đã chạy không nổi nữa.
Trời tối, cô tìm được một cái gầm cầu, coi như rộng rãi, có thể chắn gió, Chiêu Đệ quyết định đêm nay ở lại chỗ này.
Vừa nhắm mắt lại muốn ngủ một lát, một tiếng quát lớn đột nhiên truyền vào trong tai cô.
"Tiểu ăn mày ở đâu ra? Thương lượng với bọn tao chưa? Dám ngủ ở địa bàn của bọn tao!!"
Chiêu Đệ hoảng sợ, đột nhiên mở to mắt nhìn sang, ba người đàn ông còn lôi thôi hơn cả cô đang đi về phía cô, trong tay còn cầm cục gạch.
Cô nhìn trang phục của ba người này, hẳn là những kẻ lang thang.
"Xin lỗi, tôi... Tôi không biết nơi này là chỗ của các người..."
Ba người đến gần mới nhìn rõ diện mạo Chiêu Đệ, ánh mắt lập tức sáng lên, một người trong đó nở nụ cười da^ʍ dê nói.
"Ui chao! Bao nhiêu năm rồi cũng không gặp được người phụ nữ nào tự chui đầu vào lưới, tuy rằng tuổi tác nhỏ một chút, nhưng dáng vẻ này thật sự rất đẹp!"
"Tới đây tới đây, đêm nay chúng ta ăn mặn!!"
Ha ha ha ha... Con nhóc đừng sợ, hầu hạ bọn tao cho tốt, mày muốn ở chỗ này bao lâu cũng được..."
Chiêu Đệ bị bọn họ dọa đến liên tục lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Các người đừng tới đây, đừng tới đây!!!"
Mắt thấy ba người sắp nhào lên, Chiêu Đệ quả thực không biết nên làm gì mới tốt.
"Dừng tay lại!"
"Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, các ngươi lại ở chỗ này bắt nạt một đứa bé?!"
Ba người bị cắt ngang một cách khó chịu, tức giận nói: "Mày là ai?"
Một tay chống nạnh một tay chỉ vào bọn họ, giọng nói tràn đầy tự tin: "Lũ phàm phu tục tử các người ngay cả tiểu gia ta cũng không nhận ra, còn dám can đảm làm loạn ở nơi này?!"
"Tôi chính là em trai của bá chủ Cố Minh ở khu phố Hướng Dương này, Cố Dương!"
"Cái quái gì? Tao không quan tâm mày là ai! Thật sự coi mặt sẹo Cái Bang tao là đứa ăn chay sao?!"
Mặt Sẹo nhìn chằm chằm Cố Dương với vẻ khó chịu, gọi hai người bên cạnh: "Đầu To, Râu Dài, hai người các anh đi cùng tôi, cho tiểu tử này bài học!"
Chiêu Đệ núp ở một góc căng thẳng nhìn Cố Dương, cậu ấy này thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, mặc trang phục sạch sẽ nhàn nhã đứng ở xung quanh bọn họ có vẻ không hợp nhau, hết lần này tới lần khác mang vẻ mặt kiêu ngạo kia lại cho người ta một loại cảm giác rất ngông cuồng.