Nhịn một chút sẽ qua...
Cô bé vẫn nghĩ như thường ngày.
Triệu Dung không biết từ lúc nào đã bò dậy từ dưới đất, lúc này ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn tất cả, sau đó giả vờ lo lắng nói.
"Đỗ Dũng à, hay là đuổi Chiêu Đệ đi, em nghe nói đứa trẻ mua về sau này đều sẽ không tốt với con ruột của ba mẹ nuôi, anh cũng nên nghĩ cho con trai chưa ra đời của mình chứ?"
Nghe vậy Đỗ Dũng liền dừng động tác, có chút nhíu mày: "Làm thế không ổn, để hàng xóm cười cho à..."
"Nhưng con trai của em vất vả lắm mới có thì làm sao bây giờ?"
Triệu Dung bỗng nhiên rưng rưng nước mắt, cúi đầu vuốt ve bụng bầu: "Hôm nay Chiêu Đệ có thể đẩy em một lần, sau này sẽ có lần thứ hai thứ ba, lỡ như ngày nào đó con trai không giữ được..."
"Không được! Con trai nhất định phải bình an sinh ra!"
Đỗ Dũng nặng nề vung chổi lông gà, ánh mắt lạnh lùng một lần nữa nhìn về phía Chiêu Đệ.
Những lời họ vừa nói Chiêu Đệ đều nghe hiểu, lúc này đối diện với ánh mắt của Đỗ Dũng, cô bé vừa đáng thương vừa hèn mọn cầu xin ông ta.
"Ba, Chiêu Đệ sẽ nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho ba mẹ nữa, đừng... đừng đuổi con đi được không?"
"Con xin ba..."
"Rời khỏi ba mẹ con không còn nhà nữa..."
Cô bé cả người đầy thương tích, nước mắt lưng tròng, thấp giọng cầu xin, bất luận ai nhìn thấy cũng sẽ nhịn không được mà đau lòng.
Nhưng vẻ mặt lạnh như băng của Đỗ Dũng lại không có một chút biến chuyển.
"Mày vốn dĩ là đứa trẻ không ai cần, nói gì có nhà hay không có nhà." Đỗ Dũng cười nhạo nói: "Bây giờ nhà chúng tao cũng sắp có con của mình rồi, nói thật, hai đứa nhỏ nhà chúng tao cũng nuôi không nổi."
"Cho nên, mày vẫn nên đi đi!"
Lời nói cay nghiệt của Đỗ Dũng từng câu từng chữ nện vào trong lòng Chiêu Đệ, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, không biết rời khỏi nơi này cô còn có thể đi đâu.
Mấy năm nay mặc dù bọn họ không thích cô, nhưng cô cũng không bướng bỉnh, luôn hỗ trợ làm việc nhà, trồng trọt, nấu cơm, thậm chí cơm không dám ăn nhiều, nước không dám uống nhiều.
Nhưng vì sao cuối cùng vẫn bị đuổi đi...
Thấy Chiêu Đệ không có phản ứng, Đỗ Dũng trực tiếp nắm lấy cổ áo cô xách cả người lên, không nói lời nào đi tới mở cửa, không chút lưu tình ném cô ra ngoài.
"Cút xa một chút! Đừng trở về!!"
Đây là câu nói cuối cùng Chiêu Đệ nghe thấy.
Thân thể nặng nề ngã trên mặt đất, cô chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, trước mắt tối đen không biết bao lâu mới có thể thấy rõ lại, cửa nhà đã đóng chặt khóa, ngay cả đèn trong phòng cũng đã tắt.
Thôn trang ban đêm khôi phục vẻ yên tĩnh, khi tất cả mọi người đều đang ngủ say thì chỉ có mình cô không còn nơi nào để về.
Đêm hè thật ra cũng không lạnh, nhưng Chiêu Đệ vừa bị đánh một trận, quần áo trên người đều rách nát, đi chân trần ở trên đường không có mục đích, cô lại cảm thấy bản thân lạnh không chịu nổi.
Không biết đi bao lâu, mắt thấy trời sắp sáng, cô cũng thật sự không còn chút sức lực nào.
Bỗng dưng đi đến bên cạnh thùng rác, Chiêu Đệ vòng ra sau thùng rác ngồi xuống, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
"Ơ? Đứa nhỏ này ở đâu ra? Thoạt nhìn giống như là một đứa trẻ lang thang..."
"Trời ơi! Tên ăn mày này chạy đến cửa nhà chúng ta lúc nào đấy, thật là xui xẻo!"
"Anh đừng nói bừa! Đứa nhỏ này tuy rằng thoạt nhìn rất xấu xí, nhưng anh nhìn kỹ ngũ quan của con bé cũng không tệ, rất đẹp đấy!"