Kinh Doanh Khách Sạn Nhờ Rút Thẻ

Chương 18: Dù sao cũng không thể làm việc gì vi phạm pháp luật được

Lượt khách thứ hai đến thuê phòng nghỉ theo giờ là một gia đình khách du lịch. Tô Hà đếm thử: một cặp vợ chồng, hai đứa trẻ, và hai người lớn tuổi.

Lần này có tổng cộng 6 người, có nghĩa là phải cả gia đình đều hài lòng thì Tô Hà mới nhận được 1 điểm đánh giá tốt.

Hi vọng này quá mong manh, nhưng Tô Hà vẫn không bỏ cuộc. Sau khi đăng ký căn cước công dân, cô cố gắng thuyết phục: "Quý khách, chào mừng quý khách đã đến. Phòng nghỉ theo giờ của chúng tôi là loại giường lớn, tôi sẽ nâng cấp cho quý khách lên phòng tiêu chuẩn mà không tính thêm phí. Chỉ xin quý khách để lại cho chúng tôi một đánh giá tốt được không?"

Người chồng, đang bế con, nghe thấy được nâng cấp phòng thì rất vui: "Được, được, cảm ơn cô nhé."

Tô Hà dẫn gia đình họ lên tầng ba.

Người vợ đi sau nhìn thấy bậc thang bị sứt mẻ thì hơi cau mày, nhưng khi vào phòng, khuôn mặt cô dãn ra một chút. Phòng tiêu chuẩn rộng rãi hơn, không làm họ cảm thấy chật chội.

Người vợ cũng lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn cô."

Tô Hà thầm cầu nguyện, cô đã làm hết sức rồi, giờ chỉ còn chờ xem họ có hài lòng hay không.

Bên trong phòng, người chồng đặt đứa bé xuống nhà vệ sinh, gọi to: "Mẹ oi, đưa cho con cái khăn và tã bỉm trong túi với."

Người mẹ tóc bạc vội vàng mang túi vào nhà vệ sinh.

Người vợ tháo giày cho đứa con nhỏ hơn, rồi nói: "Bố, bố cũng nằm nghỉ chút đi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi rồi mới đi tiếp. Mấy đứa nhóc cũng mệt rồi."

Ông bố gật đầu, ngồi xuống cạnh giường, nhìn đứa trẻ với vẻ mặt hiền từ, nhưng vẫn không khỏi càu nhàu: "Ôi dào, đi chơi mà cũng phải thuê nhà nghỉ, tốn tiền quá."

Người vợ vừa dỗ con vừa giải thích: "Bố à, con đặt được gói giảm giá trên mạng, anh Cương sẽ cho bố xem hóa đơn. Thật sự chỉ có 9 tệ 9 thôi mà."

Trong nhà vệ sinh, bà mẹ cũng đồng tình: "Thằng lớn tè vào bỉm rồi, không tiện đi vệ sinh ngoài đường đâu."

Ông bố vẫn không hài lòng: "Chà, giờ có nhà vệ sinh mẹ con gì đó rồi mà."

Bà mẹ cao giọng: "Nhưng nhà vệ sinh mẹ con không có vòi tắm, ông định để thằng lớn chịu khổ à? Đến tận cổng Chùa Tam Tông rồi, giờ mà về nhà thì mất cả tiếng đồng hồ nữa, ông muốn nó khóc suốt đường về sao?"

Ông bố không cãi lại được nữa, chỉ im lặng điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh, rồi mở chai nước miễn phí trong phòng để uống.

Người vợ nhìn cảnh hai ông bà đấu khẩu mà không nói gì thêm, trong lòng cô cũng đồng ý với mẹ chồng. Đứa lớn và đứa nhỏ đều không thoải mái, nên nghỉ lại nhà nghỉ một chút vẫn tốt hơn.

Phía dưới quầy lễ tân, Tô Hà hiếm khi bận rộn như thế này. Cả năm gói khuyến mãi 9,9 tệ đều đã có người đến sử dụng.

Sau khi gia đình 6 người lên tầng, bốn người khác đến để thuê phòng nghỉ theo giờ để đánh bài mạt chược. Tô Hà phải lôi bàn mạt chược điện từ nhà kho ra, còn phải dọn giường sang một bên để biến căn phòng thành một phòng chơi bài tạm thời.

May mà bàn mạt chược có bánh xe, dễ dàng đẩy đi, nếu không cô đã không làm được vụ này.

Một cô gái đeo ba lô laptop lại yêu cầu một căn phòng yên tĩnh và có mạng tốt. Tô Hà dẫn cô ấy xem hết phòng này đến phòng khác, cuối cùng mới chọn được một phòng ở góc khuất.

Còn có một cặp đôi muốn thuê phòng nhưng lại nhất quyết không chịu đưa căn cước công dân. Dù Tô Hà đã cố gắng giải thích, họ vẫn không chấp nhận.

Cuối cùng, cô chỉ có thể đề nghị họ hủy đơn đặt phòng khuyến mãi.

Dù sao cũng không thể làm việc gì vi phạm pháp luật được.