Kinh Doanh Khách Sạn Nhờ Rút Thẻ

Chương 17: Những lượt khách đầu tiên

Nửa giờ sau, hai người đàn ông đi loanh quanh trước cửa Nhà nghỉ Hà Diệp.

"Khụ khụ... phì!" Một trong hai người, với mái tóc uốn xoăn, vừa tới cửa đã nhổ một bãi đờm xuống đất.

Tô Hà, đang đứng sau quầy lễ tân, nhìn thấy cảnh này mà giật cả mí mắt.

"Có lẽ lát nữa mình nên khử trùng sạch sẽ ngoài cửa." Tô Hà thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự.

Người đàn ông còn lại mặc chiếc quần để ống cao ống thấp, lộ ra đôi chân gầy nhom. Hắn cao lêu nghêu, trông như hai cái đũa cắm vào củ khoai tây.

Người đàn ông gầy móc ra một điếu thuốc đặt lên miệng, trong khi tay còn lại vẫn lục lọi túi quần, vừa bước về phía quầy lễ tân.

Nụ cười của Tô Hà vẫn không thay đổi, nhưng có phần hơi gượng: "Xin lỗi, ở sảnh không được hút thuốc đâu ạ."

Người đàn ông gầy không hề khó chịu, hắn cẩn thận cất điếu thuốc vào túi và rút điện thoại ra, ra hiệu cho Tô Hà: "Bọn tôi đã mua gói khuyến mãi này."

Xem ra đây chính là hai vị khách đã gọi điện lúc trước.

Tô Hà xác nhận mã khuyến mãi, rồi ghi lại thời gian xác nhận trên một tờ giấy nhớ: "Chào mừng quý khách đã đến, phòng nghỉ theo giờ của chúng tôi là 4 tiếng. Nếu quá giờ sẽ tính theo giá phòng gốc nhé."

Khi kiểm tra căn cước công dân, Tô Hà nhận thấy hai người đàn ông này trông có vẻ chững chạc, nhưng thực ra họ chỉ mới 20 tuổi.

"Mời hai anh đi theo lối này." Tô Hà dẫn họ lên tầng hai, chọn cho họ một phòng có giường lớn, tường vẫn còn nguyên vẹn.

Ngoài hành động khạc nhổ vô duyên ban đầu, hai người đàn ông này có vẻ dễ tính, không gây thêm phiền phức gì.

Khi thấy họ đã đóng cửa phòng, Tô Hà tự nhủ: "Có lẽ mình đã xét đoán người khác quá nhanh. Biết đâu anh ta chỉ đau họng thôi?"

Cô mang một chậu nước khử trùng ra cửa, định vệ sinh sạch sẽ chỗ vừa bị nhổ bã đờm.

Bỗng, cô nhìn thấy ba thanh niên tóc vàng cùng nhau tiến vào nhà nghỉ, trông có vẻ rất quen thuộc với nơi này, thẳng tiến lên tầng hai mà không cần hỏi han gì.

Tô Hà ngạc nhiên, vẫn còn đang cầm chậu nước, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay khi định bước lên kiểm tra tình hình, lại có thêm hai thanh niên gầy khác xuất hiện. Một người thấy Tô Hà định hỏi liền nói: "Chúng tôi đến tìm người." Nói xong, họ cũng bước lên tầng mà không hề ngập ngừng.

Cảm giác có gì đó không ổn, nhưng Tô Hà không làm gì được ngoài việc nhìn họ đi lên.

Lúc này, cô chỉ biết đứng im và quan sát khi người thứ sáu bước vào.

Bây giờ, trong căn phòng 20m2 có nhà vệ sinh ở tầng hai đã chứa đến 8 người. Tô Hà thầm nghĩ: "Chắc thêm 8 người nữa cũng vẫn có thể nhét được."

Tuy nhiên, phòng chỉ chứa tổng cộng 11 người thì không còn ai vào nữa.

Ít nhất thì Tô Hà cũng biết rằng một phòng lớn có thể chứa được 11 người mà không vấn đề gì.

Nghĩ đến việc trong phòng có tới 11 người, Tô Hà liền hỏi hệ thống: "Hệ thống, vậy với 11 người này thì làm sao tính điểm đánh giá tốt đây?"

Theo lý mà nói, tất cả 11 người đều là khách của nhà nghỉ.

Hệ thống dường như suy nghĩ một lúc trước khi đưa ra câu trả lời.

"Thông báo từ hệ thống: Nếu một phòng có nhiều khách lưu trú, tất cả các khách đều phải hài lòng thì mới nhận được 1 điểm đánh giá tốt."

Tô Hà méo mặt, có vẻ không thể lách luật được rồi. Thế này thì càng nhiều người ở chung một phòng, việc nhận đánh giá tốt càng khó.