Nam Bắc Tạp Hoá

Chương 17

Không có gan dạ lớn, làm sao có thể đạt được thành tựu lớn? Chỉ riêng điểm này, Tam Lang đã vượt xa bọn họ rồi. Quả nhiên không hổ là con trai nhà họ La!

“Chị, em làm bánh chẻo, chị thử đi.” Tam Lang lúc này mang một đĩa bánh chẻo vừa nấu chín đến lều làm đậu phụ.

“Được.” La đại nương lau tay vào tạp dề, rồi lấy một chiếc bánh chẻo bỏ vào miệng, sau đó gắp thêm một chiếc nữa đút cho La nhị nương bên cạnh, cả hai chị em đều ăn vui vẻ ra mặt

“Sao rồi? Ngon không? Tối nay chúng ta ăn món này.” Bột mì và nhân bánh vẫn còn nhiều, đợi đến tối khi mọi người trong sân làm việc xong, cả nhà sẽ cùng nhau gói bánh chẻo ăn.

“Ngon lắm! Em làm nhiều một chút, chị mang một đĩa về nhà.” Bà lão thiên vị kia chẳng nói lý lẽ, nếu bà ấy biết mình ở ngoài ăn ngon mà không nhớ đến cục cưng của bà, Lục Lang, thì không biết bà ấy sẽ buồn thế nào. Dù không nói thẳng ra, chắc chắn sau lưng bà ấy sẽ làm khó dễ, hoặc sau này tìm cơ hội để mắng vốn.

“Chuyện nhỏ mà, để em làm nhiều hơn một chút, chị mang về mà ăn.” La Dụng vui vẻ đáp. Dù chị dâu không nói nhiều, nhưng tình hình bên nhà họ Lâm cậu cũng biết chút ít. Trước đó suốt hơn nửa năm, chị cả đã gánh vác nhiều áp lực từ nhà chồng để chăm sóc mấy anh em cậu. Giờ cậu đã tự đứng vững, đương nhiên không thể để chị khó xử nữa.

Nói rồi, La Dụng cũng mời mấy người làm trong sân nếm thử món bánh chẻo: “Lần sau nhà có khách hay bạn bè đến, cứ làm vài cái cho họ thử. Biết cách làm rồi, sau này sẽ có thêm nhiều người đến mua đậu phụ.

Mấy người làm cười vui vẻ đến ăn bánh chẻo, dù chỉ có một đĩa, mỗi người chỉ được một hai cái, nhưng chẳng nói đâu xa, chỉ cần nhìn bột mì trắng này thôi cũng đã quý lắm rồi. Bột mì này là hàng hiếm, cả năm cũng chỉ ăn được vài lần. Bánh chẻo Tam Lang làm thật sự ngon, họ ghi nhớ hương vị này để sau này có thể tự làm.

Ăn xong bánh chẻo, mọi người làm việc hăng say hơn. Vừa làm vừa tán chuyện về Tam Lang, dạo này có nhiều người từ huyện thành tìm đến mua đậu phụ, bất kể là ai, Tam Lang đều tiếp đãi một cách thoải mái, khiến cho dân làng rất khâm phục.

Đôi khi Tam Lang còn chia sẻ với họ về cách làm ăn, những tư tưởng mới mẻ của cậu khiến người nghe cảm thấy rất sáng suốt. Chẳng hạn như cậu nói, trong làng có thêm vài nhà làm đậu phụ cũng không sao, chỉ cần làm cho danh tiếng vang xa, người ở mười dặm tám làng đều đến đây mua đậu phụ, thì bất kể mỗi nhà làm bao nhiêu cũng không lo ế hàng.

Cậu còn nói thêm, khi người ta đến làng Tây Phố mua đậu phụ, cơ hội kiếm tiền khác cũng sẽ nhiều hơn. Ví dụ như có người đến từ xa, không thể đi về trong ngày, thì làng có thể cung cấp cơm nước và chỗ ở, kiếm thêm chút bạc. Vào mùa hè nóng nực, có thể đặt quầy trà ở đầu đường, v.v...

Trong mắt dân làng, La Tam Lang quả thật là người thông minh tuyệt đỉnh.

Công tử họ Kiều khẽ nhếch môi, tỏ ra không đồng tình lắm. La Tam Lang đúng là có chút tài năng, nhưng sau này mình nhất định sẽ giỏi hơn hắn. Ở cái vùng núi này có gì hay ho chứ? Đợi mình học làm đậu phụ xong, sẽ xuống thành mở một quán đậu phụ, tích góp ít vốn, rồi mở thêm chi nhánh ở Thái Nguyên, ở Trường An...

Ý chí phấn đấu bừng bừng, công tử họ Kiều hăng hái đẩy cối đá xoay tít, khiến mọi người trong sân không khỏi trầm trồ. Đúng là bọn trẻ thành phố, sức lực thật khác biệt

Bên kia, La Tam Lang một mình rời khỏi sân, men theo con đường đất gần nhà, leo lên một ngọn đồi nhỏ ở đầu làng. Nơi này có tầm nhìn rộng, có thể quan sát người trong làng ra vào.