Phu Quân Cũ Ngoan Ngoãn Hắc Hóa Rồi

Chương 9

Túc Lưu Tranh dừng những cú đấm nặng nề, nghiêng đầu, trầm ngâm nhìn nắm đấm dính đầy máu và óc của kẻ khác rồi nhìn xung quanh.

Một xác chết nằm cách đó không xa, ngực bị xé toạc, tim và phổi bị moi ra.

Hắn đang ngồi trên người một nam nhân khác, liên tục nện nắm đấm vào đầu hắn ta.

Hai người này là ai?

Người bị hắn ngồi lên đã bị đánh đến độ máu thịt bầy nhầy và não vương vãi khắp nơi, mặt hắn ta biến dạng nên hắn không thể nhìn rõ tướng mạo của hắn ta.

Túc Lưu Tranh nheo mắt nhìn đi nhìn lại, thậm chí hắn còn đưa tay nhặt mảnh thịt rớt ra từ mặt nam nhân kia và đặt về vị trí ban đầu nhưng nhìn kỹ một hồi vẫn không nhận ra hắn ta là ai.

Túc Lưu Tranh không nhớ nổi tại sao hắn lại muốn gϊếŧ hai người này.

Hắn bối rối nhìn nắm đấm của mình, sau đó từ từ cúi xuống, khịt mũi, cố ngửi nắm đấm dính đầy thứ màu trắng và đỏ của hắn.

Thơm quá!

Mặc kệ hai gã này là ai, nếu hắn đã đánh chúng thì chắc chắn chúng là người đáng bị ăn đòn.

Đôi mắt nghi ngờ của Túc Lưu Tranh lóe lên sự phấn khích, sau đó hắn đấm thêm hai lần nữa.

Con hẻm hẹp tối om. Túc Lưu Tranh chậm rãi đứng lên, bóng hắn phản chiếu trên tường như bóng ma. Gió hú xuyên qua cành liễu đầu ngõ thổi vào làm nồng nặc mùi máu tanh và thổi bay vài sợi tóc của Túc Lưu Tranh, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt vô cảm của hắn.

Hay cho một con quỷ đeo mặt nạ ngọc!

Túc Lưu Tranh bước ra khỏi con hẻm và về nhà.

Trên đường, tiếng nước chảy ào ào khiến hắn dừng bước, hắn quay đầu nhìn con sông nhỏ cách đó không xa. Ánh sáng của các ngôi sao và mặt trăng phản chiếu trên mặt nước khiến sóng nước trở nên lấp lánh.

Hắn nhìn nắm đấm của mình rồi đi tới ngồi xổm bên bờ sông để rửa tay.

“Thanh Yên?” Hứa Nhị nghi ngờ hét lên từ xa. Y cẩn thận đi về phía Túc Lưu Tranh.

“Đúng là ngươi thật à, sao muộn như này rồi mà ngươi còn ở ngoài?” Hứa Nhị mỉm cười đặt tay lên vai Túc Lưu Tranh.

Túc Lưu Tranh vẫy giọt nước trên tay rồi chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt đen phảng phất sự trống rỗng của hắn còn tối hơn cả màn đêm, đồng tử bất động nhìn Hứa Nhị chằm chằm .

Hứa Nhị hơi ngẩn người, vô thức rút tay lại.

Dù hai huynh đệ giống hệt nhau và mặc y phục giống nhau nhưng Hứa Nhị vẫn có thể phân biệt dù chỉ nhìn thoáng qua.

Đó là sự khác biệt giữa thần và quỷ.

Hứa Nhị cố gắng gượng cười, lắp bắp nói: “Là… là Lưu Tranh à…”

Vừa nói, Y vừa lùi lại.

Túc Lưu Tranh từ từ đứng dậy và bước về phía Hứa Nhị.

Thấy vậy Hứa Nhị càng sợ hãi, vội vàng lùi lại. Trời tối, đường ven sông trơn trượt, Y bất cẩn trẹo mắt cá chân, loạng choạng ngã xuống dòng sông bên cạnh.

Sông rất nông và không thể nhấn chìm bất cứ ai. Hứa Nhị chật vật ngồi trong bùn ướt, thở hổn hển.

Túc Lưu Tranh lạnh lùng nhìn Y, hỏi: “Ngươi tìm huynh trưởng của ta làm gì?”

Hứa Nhị tạt nước lạnh vào mặt, giải thích: “Ta và ca ca của ngươi có quan hệ rất tốt mà!”

Túc Lưu Tranh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Là vậy à.

Hắn chợt nở một nụ cười rạng rỡ và hồn nhiên như một đứa trẻ.

Sau đó, hắn đưa tay về phía Hứa Nhị.

Nhìn bàn tay duỗi về phía mình, Hứa Nhị thấy kinh hãi nhưng chỉ đành bấm bụng nắm tay Túc Lưu Tranh và để hắn kéo lên bờ sông.

Túc Lưu Tranh cười, để lộ hàm răng trắng ngần. Trong màn đêm, nụ cười của hắn hơi rợn người.

Hắn hỏi: “Những ngày ta không ở nhà, có ai gây phiền phức cho huynh trưởng của ta không?”

Hứa Nhị liên tục lắc đầu: “Nào có ai không thích Thanh Yên? Các mối quan hệ của ca ca ngươi luôn rất tốt mà!”