Thấy nàng làm vậy, Túc Thanh Yên nghẹn họng hồi lâu rồi bất đắc dĩ thốt ra một câu: “Cô nương đừng làm xằng.”
Phù Vy quay đầu nhìn vẻ bất đắc dĩ của chàng, cuối cùng cũng nhìn thấy những cảm xúc khác trong đôi mắt luôn bình tĩnh của chàng.
Phù Vy nhặt tờ hôn thư trên bàn và đưa cho Túc Thanh Yên.
“Việc chàng có thể giúp ta chính là viết tên chàng lên tờ hôn thư này.” Phù Vy nhìn sâu vào mắt Túc Thanh Yên, đôi mắt lấp lánh của nàng đong đầy sự dịu dàng mà ma mị, nàng nói: “Túc lang.” [].
[]: Túc lang: Chính là lang quân, nam chính họ Túc.
Ánh mắt họ chạm nhau, Túc Thanh Yên lặng lẽ nhìn vào mắt nàng, không nhận hôn thư.
Nếu kẻ tiểu nhân gặp được chuyện tốt như này thì ắt hẳn sẽ vui vẻ tiếp nhận. Thế nên có đôi khi, thà giao dịch với kẻ tiểu nhân còn hơn đối phó với bậc quân tử.
Phù Vy thở dài.
Nàng nhíu mày, lo lắng lẩm bẩm: “Trước đây ta đã nghĩ tới cách dùng rất nhiều tiền bạc hoặc quyền thế để ép buộc, nhưng có lẽ những thứ này đều vô dụng với Túc lang. Túc lang là bậc quân tử, mà đối phó với quân tử thì chỉ có thể dùng cách khác.”
Phù Vy đặt hôn thư xuống và bắt đầu cởi y phục.
Nhìn dây buộc bằng lụa mềm mại quấn quanh những ngón tay mảnh khảnh của nàng dần dần được cởi ra, Túc Thanh Yên mới ý thức được nàng đang làm gì. Chàng đứng bật dậy, lùi lại một bước và xấu hổ quay người.
“Cô nương đang làm gì thế này?”
Thấy phản ứng của chàng, Phù Vy cảm thấy thật thú vị, tâm trạng ủ dột vì bệnh tật đeo bám bỗng chốc tiêu tán. Nàng thích thú đánh giá vẻ mặt của Túc Thanh Yên và không ngừng di chuyển tay.
Y phục từ từ rơi xuống đất.
Nàng thì thầm chậm rãi và nhẹ nhàng: “Không biết liệu uy hϊếp người quân tử bằng trách nhiệm có tác dụng không nhỉ?”
Đôi mắt của Túc Thanh Yên dừng lại trên bức tường, nơi phản chiếu bóng của hai người. Ánh mắt chàng không khỏi dừng ở bóng dáng của Phù Vy, chàng hỏi: “Người hầu của nàng đâu? Ta sẽ đi gọi họ.”
“Tránh đi rồi.” Phù Vy vòng tay quanh eo nàng rồi kéo sợi dây buộc sau lưng nàng.
Động tác của nàng được phản chiếu rõ ràng trên tường, Túc Thanh Yên vội vàng nói: “Cô nương vốn thích sạch sẽ nên chắc không muốn nhặt y phục rơi xuống đất lên mặc lại. Nếu người hầu không có ở đây, ta có thể đến phòng ngủ của nàng để lấy y phục giúp nàng không?”
“Chàng là gì của ta? Sao có thể vào phòng ngủ của ta chứ?”
Túc Thanh Yên không nói nên lời, thở dài rồi đột nhiên xoay người, cầm cây bút trên bàn, viết tên mình vào hôn thư.
Phù Vy sửng sốt.
Thế là xong à?
Chàng cứ vậy mà đồng ý sao?
Nàng vừa mới bắt đầu trêu chọc chàng thôi mà.
Túc Thanh Yên đặt bút xuống nhưng vẫn không nhìn Phù Vy, cúi đầu nói: “Thân thể cô nương không khỏe, tuy giờ đã là mùa hạ nhưng gió chiều vẫn lạnh, nếu bị nhiễm lạnh thì bệnh tình sẽ càng nặng. Mong cô nương yêu thương và trân trọng thân thể của mình nhiều hơn.”
Phù Vy nhìn chàng thư sinh mọt sách bằng ánh mắt phức tạp.
Túc Thanh Yên ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Bây giờ ta có thể đến phòng ngủ của cô nương để lấy y phục được không?”
Phù Vy hoàn hồn, nói: “Ở trong tủ ngoài cửa.”
Túc Thanh Yên lập tức đi tới tủ, lấy ra một bộ áo choàng đưa cho Phù Vy. Phù Vy do dự một lúc rồi duỗi tay nhận.
Nàng chẳng thấy lạnh chút nào, thậm chí còn hơi nóng. Nhưng nàng vẫn quấn chiếc áo choàng quanh mình. Nếu không, nàng nghi ngờ tên ngốc này sẽ không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Túc Thanh Yên lại thở dài. Cuối cùng chàng cũng ngước mắt lên, kiên định nhìn vào mắt Phù Vy: “Nếu cô nương cần thì Thanh Yên nguyện ý bầu bạn. Chỉ mong cô nương đừng bốc đồng, không thể làm tổn thương bản thân vì lỗi lầm của người khác được. Không còn sớm nữa, ta về trước đây, cô nương nghỉ ngơi sớm đi.” Túc Thanh Yên lùi lại nửa bước và cúi đầu chào Phù Vy.
Phù Vy siết dây áo của chiếc áo choàng, hỏi: “Mai chàng tới không?”
“Mai là ngày lẻ.”
Phù Vy khẽ cười, tiếng cười dịu dàng của nàng truyền vào tai Túc Thanh Yên, gây ra cảm giác ngứa ran.
“Vậy ngày mốt chàng đến không?”
Túc Thanh Yên rũ mắt xuống, một góc tờ hôn thư màu đỏ tươi trên bàn xuất hiện trong tầm nhìn của chàng.
“Đến.”
Phù Vy hài lòng: “Chàng đi thong thả.”
Túc Thanh Yên xoay người đi được hai bước, chợt nhớ tới điều gì đó nên quay người lại nói: “Ta còn chưa biết tên cô nương.”
“Phù Vy.”
Phù Vy cầm chiếc bút trên bàn lên, viết tên nàng vào hôn thư rồi đưa cho chàng xem.
---Phù Vy.
Túc Thanh Yên liếc nhìn tên của nàng, nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người từ biệt.
Phù Vy đứng chôn chân tại chỗ, lắng nghe tiếng bước chân khi xuống lầu của Túc Thanh Yên cho đến khi không còn nghe được nữa.
Một lúc lâu sau, nàng bước đến bên cửa sổ và dựng rèm cửa. Bên ngoài trời tối như mực, không thấy Túc Thanh Yên đâu cả.
Lúc này, Túc Thanh Yên đã bị hai tên côn đồ ngồi chờ bên ngoài Hội Vân Lâu kéo vào một con hẻm tối.
“Có bao nhiêu người bên cạnh nữ nhân đó? Tiền bạc của nàng ấy để ở chỗ nào.”
“Chẳng phải ngươi biết viết lách vẽ vời gì đó sao? Bây giờ hãy vẽ bố cục bên trong của Hội Vân Lâu ngay!”
“Tề ca, dứt khoát để tên này dẫn chúng ta trèo cửa sổ vào trong đi! Ngồi chờ ngần ấy thời gian rồi, đệ không chờ thêm được nữa đâu! Đám nương tử suốt ngày càm ràm đều được chúng ta dạy cho ngoan ngoãn nghe lời còn gì!”
Tiếp theo đó là nhiều lời nói tục tĩu hơn.
Túc Thanh Yên cau mày, lòng chàng hơi tức giận.
Một nam nhân khác rút một con dao găm ra, ánh sáng từ con dao lóe lên trong đêm lạnh lẽo. Hắn ta cầm dao đến gần Túc Thanh Yên và đe dọa: “Thành thật chút đi tiểu tử, nếu không ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!”
Hàng mi dày của Túc Thanh Yên khẽ rung lên, trong mắt chàng dần hiện lên một tia tò mò khi nhìn con dao găm.
Chàng nghiêng đầu trầm ngâm, trên khuôn mặt trong sáng như ngọc chợt nở một nụ cười quỷ dị.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Tranh: Để ta xem ai bắt nạt đại ca ta và thê tử của ta nào!