Ám Ảnh

Chương 17: Bóng tối

Lời nói của Tiêu Miên đã làm Từ Nghi phân tâm, suốt buổi làm việc quả thực không thể tập trung.

"Nghi Nghi tan làm rồi, về cùng nhau nào."

"Miên Miên chắc không được rồi, còn quá nhiều việc, tớ phải ở lại để hoàn thành nó."

"A vậy sao, tiếc quá a, hay để tớ ở lại phụ cậu, dù gì hai người làm cũng sẽ nhanh hơn một người."

"Không cần a, công việc không quá nhiều, tớ có thể giải quyết được, cậu cứ về trước, hẹn mai về cùng nhau nhé."

"Nghi Nghi, tớ thật không thể bỏ lại cậu một mình ở đây."

"Thật sự không sao, cậu về trước đi nhé."

Trước ánh mắt hờn dỗi của Tiêu Miên, Từ Nghi chỉ có thể cười trừ, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Hứa là mai sẽ về cùng tớ nhé."

"Tớ hứa."

"Vậy tớ về trước đây, cậu cũng nhanh về."

"Tớ biết rồi, tạm biệt."

Tiêu Miên rốt cuộc cũng chịu về, Từ Nghi cũng nhanh tay vào làm việc còn dang dở. Văn phòng lúc này chỉ còn mỗi cô.

Ánh sáng văn phòng cũng tắt dần, chỉ có còn một vài bóng nới hành lang và bàn cô là còn sáng đèn. Có vẻ hơi buồn ngủ, Từ Nghi liền đi pha một tách coffee để có thể tỉnh táo.

Trên dọc đường quay về bàn làm việc, ánh sáng chợt lập lòe, lập lòe, cứ chớp rồi lại tắt. Từ Nghi hơi hoảng vội chạy nhanh về bàn làm việc.

Đặt cốc coffee trên bàn, ánh mắt cô vô tình chạm thấy tờ note trên bàn phím.

"Chào bé cưng, ở lại tăng ca sao?"

Tờ giấy chỉ vỏn vẹn mấy chữ chỉ khơi gợi sự hoài nghi nơi cô, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy nhãn dán chú hề ở góc tờ giấy, Từ Nghi chấn kinh, toàn thân bắt đầu dâng lên sự đề phòng.

Cô đảo mắt quan sát xung quanh căn phòng, cẩn thận xem xét, thật sự không có ai ngoài cô, thế tại sao lại có tờ giấy ở trên bàn của cô? Từ Nghi bắt đầu căng thẳng. Chính lúc này, đèn hành lang lại một lần nữa chớp tắt.

Người cô chợt run lên, tay nắm vò nát tờ giấy rồi lại cầm chắc điện thoại trên tay, tìm lấy số của Bắc Minh. Chợt ánh đèn tắt đi, cả căn phòng tối đen. Từ Nghi hoảng loạn suýt làm rơi điện thoại.

Không thèm sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cô bật đèn pin trên điện thoại để dò đường ra, cùng lúc đó nối máy đến điện thoại của Bắc Minh.

"Alo, mèo nhỏ, em xong việc rồi sao, anh đang ở dưới công ty em, nhanh xuống nào."

"Vâng, vâng, em xuống ngay, xuống ngay."

Nghe thấy Bắc Minh đang đợi mình ở dưới công ty, Từ Nghi như vớt được cọng rơm cứu mạng, vui mừng đáp lời. Bước chân lần mò theo ánh sáng của đèn pin mà dời đi.

Cạch.

Chỉ mới vài bước, đã có tiếng mở cửa, cô chùn chân, trong bóng đêm làm cô không thấy rõ là ai.

"Ai, ai đó?"