Ám Ảnh

Chương 5: Gặp mặt 2

"Mèo nhỏ, đây là Cố Nghiên, người bạn mà anh đã nói với em lúc chiều."

"Chào anh."

Bắc Minh ôm lấy Từ Nghi, ôn tồn giới thiệu với Từ Nghi về người bạn của mình. Từ Nghi cũng hiểu chuyện, ngỏ lời chào. Thật lạnh lùng, người bạn ấy của Bắc Minh chỉ khẽ cuối đầu, ánh mắt cứ nhìn Từ Nghi đăm đăm khiến cô hơi ngượng.

"Chắc mọi người cũng đã đói rồi, ăn thôi nhỉ."

Kết thúc màn chào hỏi, cả ba người cùng nhau thưởng thức tiếc tối.

"Mèo nhỏ, ăn nhiều vào, như vậy mới có sức để làm việc."

Bắc Minh ân cần gắp thức ăn vào bát của Từ Nghi, cứ gắp rồi lại gắp.

"Minh Minh, nhiều lắm rồi, anh gắp quá nhiều. Còn bạn anh ở đây nữa, không thể cứ thế mà chú trọng mỗi em."

"Mèo nhỏ, ngại cái gì, chẳng phải là do anh yêu em quá sao, anh cũng không bỏ lơ Cố Nghiên, nào ngoan, ăn đi."

"Lâu không gặp, cậu lại nhẫn tâm để tớ chứng kiến cảnh này, tàn nhẫn quá rồi Bắc Minh."

Chứng kiến cảnh ngọt ngào của hai người, Cố Nghiên phần nào cũng khó chịu.

"Không nha, tớ không nhẫn tâm, chẳng qua đã có bạn gái, phải chăm chút một tí, nếu cậu ganh tị thì sao không tìm."

"Không, tớ không ganh tị, trước mắt vẫn ưu tiên công việc, còn yêu đương..."

Ánh mắt của Cố Nghiên chợt dời về phía Từ Nghi đang ăn, đăm chiêu, không rõ ý tứ, lại tiếp lời.

"Còn yêu đương thì để sau cũng chưa muộn, vẫn còn trẻ."

"Không bàn chuyện yêu đương, công việc của cậu thế nào? Sẽ ở lại đây hay lại ra nước ngoài?"

"Khả năng cao là tớ sẽ định cư lâu dài ở đây, dù sao thì chi nhánh chính vẫn ở đây."

"Thật tốt a, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt."

"Phải rất tốt."

Cố Nghiên tay nâng ly rượu, khẽ nhấp môi, ánh mắt lại một lần nữa phóng thẳng về phía Từ Nghi. Cô đang ăn nên không để ý, nhưng lại có cảm giác lạnh gáy khiến tâm trạng ăn uống mất đi không ít. Bắc Mình thì lại không nhìn thấy cảnh tưởng đó, ánh mắt anh cứ nhìn say đắm mỗi Từ Nghi.

Buổi gặp mặt thật nhanh đã kết thúc.

"Minh Minh, người bạn đó của anh trông thật lạnh lùng. Thật không dám tiếp xúc, ánh mắt anh ta nhìn em rất khó hiểu."

"Mèo nhỏ, hôm nay em quá đẹp, không tránh khỏi sẽ có đàn ông ngắm nhìn, Cố Nghiên cũng vậy. Nghĩ lại thì thấy rất nguy hiểm nha."

Ánh mắt Bắc Minh chứa đựng tia khó hiểu nhìn về phía Từ Nghi, cô không hiểu ý tứ trong câu nói của anh.

"Vậy Minh Minh không muốn Nghi nhi trở nên xinh đẹp sao."

"Muốn nha, nhưng chỉ một mình anh ngắm thôi, để người khác trông thấy, anh sẽ rất khó chịu."

"Minh Minh, như vậy là ích kỉ nha, người khác tuy ngắm nhưng chỉ có Minh Minh là có được em thôi, chẳng phải sao."

"Chịu thua em, mèo nhỏ."

Bắc Minh cười dịu dàng, đối với những lời Từ Nghi nói đều nhẹ nhàng chiều theo. Bắc Minh nuông chiều Từ Nghi quá rồi, khiến cô không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành đứa trẻ hư.