"Minh Minh, em có thể tự làm được, anh không cần phải cố sức."
"Mèo nhỏ, anh không cố sức, anh làm được, hãy ngủ sớm, đêm qua em không chợp mắt được nhiều."
Từ Nghi cùng Bắc Minh đang tranh nhau, chỉ là công việc mà trưởng phòng giao cho Từ Nghi nhưng quá nhiều đi, nhân viên mới như cô không thể chỉ trong một ngày là có thể làm xong.
"Nhưng thật sự rất phiền đến Minh Minh."
"Mèo nhỏ, anh không phiền, chỉ cần em khỏe, mọi thứ khác không phải là vấn đề. Còn nếu Nghi nhi thấy phiền, chi bằng nghỉ việc ở nhà, anh nuôi."
"Không nha, như vậy rất cực cho Bắc Minh."
"Mèo nhỏ, em sợ cực về cái gì, kinh tế hửm?"
"Phải, một mình Bắc Minh làm, không thể nuôi nổi hai người."
"Mèo nhỏ, sao lại không thể? Chức giám đốc vẫn chưa đủ kinh tế để em an tâm sao? Hay anh phải trèo lên ghế chủ tịch thì mới có khả năng hửm?"
"Không phải, chỉ là..."
Bắc Minh không ít lần bảo Từ Nghi nghỉ việc nhưng tính Từ Nghi có chút ngang bướng, mãi vẫn không nghe lời. Bắc Minh thừa khả năng để nuôi mèo nhỏ của mình, chỉ là cô quá e ngại khi phải để anh nuôi, đối với cô tự lực cánh sinh vẫn là con đường sống tốt nhất.
"Mèo nhỏ, không cãi nữa, đã khuya, nghe lời anh, mau đi ngủ."
"Nhưng mà Minh Minh..."
"Ngoan nào, mèo nhỏ còn cãi, anh sẽ tức giận đấy. Nghe lời anh, mau đi ngủ."
"Minh Minh chỉ giỏi bắt nạt em thôi."
Cãi không lại Bắc Minh, Từ Nghi chỉ có thể biểu môi, quấn chăn lên người chuẩn bị vào giấc.
"Mèo nhỏ, em có quên gì không?"
"Không có, em không có quên gì cả."
"Thật sao hửm?"
Bắc Minh ghé sát vào mặt Từ Nghi, gương mặt điển trai kèm theo giọng nói trầm ấm khiến tim Từ Nghi loạn nhịp. Mặc dù đã là người yêu nhưng vẫn không khỏi thổn thức.
"Không...không có quên gì cả."
"Mèo nhỏ, thật là đãng trí."
Vươn bàn tay đầy gân guốc lên, Bắc Minh khẽ đặt vào gáy Từ Nghi, nhanh chóng kéo đầu cô thêm sát lại, môi của anh đặt nhẹ lên môi cô. Nhẹ nhàng, nâng niu, không chút cuồng bạo vẫn đem lại cảm xúc thăng hoa, cùng nhau say mê, không hề có lối thoát.
Cảm xúc trao nhau quá mãnh liệt, hôn rất lâu, Từ Nghi suýt đã hết hơi thở, tay đánh nhẹ lên vòm ngực. Bắc Minh buông môi nhưng vẫn rất lưu luyến, thật muốn cùng cô quyến luyến mãi không rời, cho dù có hôn bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần cũng đều thấy không đủ, nghiện đến chết mất.
"Minh Minh lát ngủ ngon, em ngủ trước."
"Anh biết rồi, ngủ ngon, mèo nhỏ."
Bàn tay ấm áp của Bắc Minh xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt thơm hương hoa của cô, rất trân trọng. Từ Nghi lim dim đôi mắt trong veo của mình rồi dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ, mong muốn một giấc mộng đẹp. Trong căn phòng, ngoài đèn ngủ ra cũng chỉ còn ánh sáng màn hình laptop đang chiếu vào gương mặt điển trai của Bắc Minh.