Từ Nghi chợt bừng tỉnh sau cơn ác mộng, sự sợ hãi đã kéo cô về hiện thực. Cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
"Nghi nhi, em không sao chứ?"
Bắc Minh là bạn trai của cô, nửa đêm thức giấc chỉ muốn uống nước lại nghe thấy tiếng la thất thanh của cô, anh khẩn trương quay lại phòng.
"Ác mộng, Bắc Minh em gặp ác mộng."
Đôi bàn tay của Từ Nghi đang run lên, nắm chặt lấy cánh tay của Bắc Minh, anh cũng theo đó mà ôm chầm lấy Từ Nghi an ủi. Tìm được chỗ dựa, Từ Nghi bấu víu lấy, một khe hở cũng chẳng để lọt.
"Không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi, không sao đâu, có anh ở đây rồi."
"Hức, Bắc Minh em sợ lắm, thật sự rất sợ."
Giọng nói của Từ Nghi lạc đi vì sợ hãi, Bắc Minh ôm càng thêm chặt, trở thành một tấm khiên để bảo vệ cho cô, ôm cô nằm xuống giường.
"Ngoan, đã có anh ở đây rồi, sẽ không có ác mộng."
"Hức."
Từ Nghi vẫn còn nức nở, tay víu lấy áo Bắc Minh đến nhăn nhúm. Anh cũng đưa tay vỗ lấy tấm lưng nhỏ bé của Từ Nghi, làm dịu đi nỗi sợ hãi. Thật mong manh, thật yếu đuối, Bắc Minh sẽ bảo vệ cô cả đời.
"Bắc Minh lúc nãy anh đi đâu, em đã rất sợ hãi, ác mộng đó quá đáng sợ."
"Nghi nhi, anh chỉ đi uống nước, chỉ uống nước, xin lỗi đã để Nghi nhi một mình, anh thật có lỗi."
Từ Nghi dụi đầu vào vòm ngực rắn chắc của Bắc Minh, hai mắt vì khóc nhiều nay cũng đã bắt đầu díu lại muốn ngủ.
"Minh Minh không có lỗi, đừng bỏ Nghi nhi nữa, đừng bỏ Nghi nhi một mình."
"Không, sẽ không bỏ Nghi nhi một mình, ngoan ngủ đi."
Bắc Minh đưa tay vuốt lấy tóc Từ Nghi, dần đưa cô vào giấc ngủ sâu, sẽ có giấc mơ đẹp, coi như chưa từng có cơn ác mộng nào xảy ra.
Sáng đến, ánh nắng mặt trời soi thẳng vào cặp đôi đang còn say giấc. Bắc Minh choàng tỉnh, nâng tay che đi ánh nắng vì chưa thích nghi kịp. Động đậy khẽ khàng, sợ rằng sẽ đánh thức vật nhỏ trong tay.
"Ưʍ."
Từ Nghi trở mình, thức giấc, ánh mắt mơ màng nhìn lấy Bắc Minh, vùi đầu vào vòm ngực nũng nịu, trông như chú mèo con.
"Mèo nhỏ, dậy thôi nào, đã có nắng rồi."
"Ngủ chưa đã, em chỉ mới chợp mắt thôi mà, chỉ mới chợp mắt thôi, sao lại sáng nhanh như vậy."
"Mèo nhỏ, đừng lười, nắng đã lên cao, dậy đi, anh sẽ nấu bữa sáng, cùng thưởng thức rồi đi làm nha."
Mèo nhỏ trong tay khẽ gật đầu, hôn nhẹ lên trán, nâng niu. Bắc Minh xuống giường, chuẩn bị thật nhanh để chăm sóc cho mèo nhỏ. Từ Nghi nằm ườn ra một lúc mới khe khẽ đứng dậy.
Bắc Minh thật nhanh đã chuẩn bị xong, Từ Nghi từ sau rón rén ôm chằm lấy bóng lưng to lớn.
"Mèo nhỏ, đến giờ này mới xong, thật quá là lười nha."
Bắc Minh xoay người, nâng tay véo nhẹ lên đôi má phúng phính. Đáng yêu, quá là đáng yêu, Từ Nghi thật sự rất đáng yêu. Bắc Minh không ít lần tan chảy.
"Ăn sáng thôi nào mèo nhỏ."
Má phúng phính, khi ăn lại phồng lên, Bắc Minh nhìn thấy thật sự không kìm lòng nổi . Từ Nghi có thể gϊếŧ người, chắc chắn sẽ gϊếŧ người.