Lộp cộp, lộp cộp.
Trong bóng đêm, tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một to, mỗi lúc một gần. Giữa không gian bị bóng tối bao trùm, Từ Nghi loay hoay không xác định được phương hướng, nhịp tim đánh liên hồi nhắc nhở lên một nỗi sợ không lên đang hiện hữu.
Xoay đi, xoay lại, ánh mắt Từ Nghi vẫn không ngừng tìm kiếm ánh sáng.
Lộp cộp.
Tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên, nó gần hơn, gần hơn và chắc chắn sẽ chạm đến Từ Nghi. Cùng với tiếng bước chân, ánh sáng cũng bắt đầu xuất hiện, nhập nhòe rồi lại nhập nhòe, cứ hiện rồi lại tắt.
"Ai...ai đó."
Cảm nhận được bước chân đang đến gần, Từ Nghi khẩn trương vung câu hỏi. Không có âm thanh đáp lại, chỉ có ánh sáng cứ chớp tắt là hiện hữu, tiếng bước chân cũng theo câu hỏi của Từ Nghi mà biến mất.
Ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện, nhưng thật mờ ảo. Từ Nghi khảo sát, xác nhận đây là một căn phòng với cấu trúc hiện đại, nhìn sơ qua chắc chắn cũng biết gia thế không tầm thường.
"Có...có ai ở đây không? Mau lên tiếng đi."
Sự im lặng bao trùm lên cả căn phòng, Từ Nghi lúc này căng thẳng hơn bao giờ hết. Không biết khi nào thì nguy hiểm sẽ ập đến. Lại một lần nữa, ánh sáng lại chớp rồi lại tắt, kèm theo đó là hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện.
Một cơn gió lạnh thôi qua người Từ Nghi, từng đợt da đều dựng đứng lên, quá mờ ảo, quá bí ẩn cũng quá là sợ hãi đối với Từ Nghi. Không chờ chết, Từ Nghi dần sải bước chân đi tìm lối thoát. Nhưng được một bước lại lạnh sống lưng một lần.
Xoay lưng lại, Từ Nghi cảnh giác, không thấy ai.
"Ha..."
Hơi nóng từ đằng sau tai truyền đến khiến Từ Nghi dựng tóc gáy, là thanh âm của một người đàn ông. Trên trán cô lúc này từng đợt mồ hôi lạnh cứ thi nhau tuôn ra. Quá sợ hãi, quá rối bời, thật không biết nên tìm lối thoát ở đâu.
"Anh là ai? Còn đây là đâu? Mau trả lời đi."
"Hahaha..."
Không đáp lại câu hỏi, chỉ có tiếng cười đang dần nhỏ lại. Ánh sáng lập lòe, một bóng dáng lại một lần nữa thoắt ẩn thoắt hiện, đang dần tiến đến. Từ Nghi trông thấy, tay chân cứng đờ, sợ hãi đã khiến cô không có sức để chạy.
Một cái chớp mắt là một bóng dáng đang gần đến, cứ một cái rồi lại một cái, đến khi bóng đen đã hiện ngay trước mắt. Từ Nghi tái mặt đi, ngay cả mở miệng để kêu cứu cũng chẳng thể thốt ra được.
Một gã hề, là một gã hề.
"Ha, đừng sợ, đừng sợ, tôi sẽ yêu thương em. Sẽ yêu thương em, chỉ có mình tôi, chỉ có một mình tôi yêu thương em."
Cùng với tiếng nói là bàn tay đang dần chạm đến, nụ cười quả thực rất đáng sợ, ánh mắt thật không dám đối diện, sợ rằng chỉ cần một cái nhìn thì hồn vía cũng tan mất. Ma quỷ, thật giống như ma quỷ.
"Không..."
Từ Nghi cứng đờ mãi đến khi đôi bàn tay chạm đến cơ thể thì lúc này mới có thể hét lên thất thanh. Bật dậy từ trong giấc mơ, cả người Từ Nghi lạnh toát, mồ hôi chảy ra ướt đẫm người.
Là một cơn ác mộng, ác mộng, chỉ là ác mộng.